*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
"Tất cả mọi người câm miệng lại cho tôi!"
Thấy mọi người đang cười nhạo Sở Quốc Thiên, Chu Siêu Nhiên vô cùng tức giận, nhìn thấy tình hình trước mắt ông ta đứng dậy hét lớn: "Tại sao các người lại cười Y học cổ truyền? Đây là bài thuốc do tổ tiên chúng ta truyền lại. Đây là thứ để cho các người cười nhạo đó sao?"
"Ông à, chúng con không có ý đó, mà chúng con chỉ nghĩ rằng so với y học cổ truyền nước Viễn, tây y chữa bệnh nhanh hơn, nó không những nhanh hơn mà con đáng tin cậy hơn!" Chu Ba dừng tiếng cười của mình và nhanh chóng giải thích.
"Bố à, Chu Ba nói rất có lý. Thật ra, mỗi lần con ốm, con đều đến bệnh viện khám bác sĩ Tây y. Hiệu quả tốt hơn hẳn."
"Y học cổ truyền nước ta có thể lưu truyền nhiều năm như vậy. Quả thật có nhiều bệnh có thể chữa khỏi, nhưng có quá ít người thực sự am hiểu y học cổ truyền. Ít nhất cho tới thời điểm hiện tại, mọi người đều tin tưởng vào y học phương Tây nhiều hơn."
"Y học cổ truyền nước Viễn cho đến ngày nay cũng không có được thành tựu gì ạ..."
Khi Chu Ba nói, những người khác cũng bày tỏ ý kiến, họ vừa nói vừa nhìn vào Sở Quốc Thiên anh với ánh mắt khinh bỉ.
"Các người..."
Chu Siêu Nhiên tức giận run lên, nhưng vào lúc này, ông lại nghe thấy Sở Quốc Thiên lên tiếng: "Chu sư phụ, đừng tức giận. Người trẻ tuổi bây giờ không hiểu y học nước Viễn là chuyện bình thường, tôi thấy thật bình thường, người không biết là không có tội."
Nghe Sở Quốc Thiên nói, Chu Siêu Nhiên cũng nhận ra đây không phải là lúc để tức giận, cho nên ông ta trừng mắt nhìn nhóm người vừa rồi, sau đó lại ngồi xuống.
"Quốc Thiên à, là giáo dục trong nhà không nghiêm, làm cho anh phải chê cười rồi, bọn họ không có ác ý, tôi hy vọng anh không để tâm." Chu Siêu Nhiên xin lỗi nói.
"Không sao, sau này bọn họ sẽ hiểu thôi." Sở Quốc Thiên cười đáp.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Chu Ba nhìn Sở Quốc Thiên nói chuyện ngang hàng với người lớn trong nhà, trong lòng không khỏi bực tức: "Họ Sở kia, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, người lấy thân phận gì mà ăn nói như thế trong nhà họ Chu chúng ta?"
"Câm miệng!"
Chu Siêu Nhiên lại hét lên, nói: "Có muốn ăn nữa không, không ăn thì cút ra ngoài!" Chu Ba sững người, nhưng anh ta cũng biết Chu Siêu Nhiên tức giận thật rồi, nên sau khi hừ lạnh một tiếng, anh lại bắt đầu ăn. Những người khác nhìn thấy thì cũng ngừng bàn tán.
Khi nhìn thấy này, biểu hiện của Chu Siêu Nhiên mới nới lỏng, sau đó ông nói với Sở Quốc Thiên: "Cậu Sở, tối nay anh có thể nghỉ ngơi ở nhà họ Chu chúng tôi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường đến Thanh Phong môn, ngày mai tôi sẽ cho người đưa anh đi."
"Cảm ơn ông, ông Chu!" Sở Quốc Thiên chắp tay thể hiện sự cảm ơn.
"Anh khách sáo rồi!"
Chu Siêu Nhiên xua tay, rồi nhìn sang một người đàn ông trung niên mặt đầy thịt ở bên phải và nói: "Chấn Kiệt, ngày mai con dẫn mọi người đến Thanh Phong môn."
Chu Chấn Kiệt sửng sốt: "Bố, ngày mai bố không đi sao?"
"Không, tuổi càng lớn càng không thích những chuyện xã giao như thế này, cho nên ngày mai con thay bố đi dự."
"Thế thì... Thôi vậy được rồi."
Đêm đó, dưới sự sắp xếp, Sở Quốc Thiên nghỉ ngơi tại nhà họ Chu. Lúc này đang tiến vào một gian phòng dành cho khách.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, anh thấy trên giường mình không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ ngồi đó.
Người phụ nữ đó không phải ai khác, chính là người phụ nữ đảm đang đã nói giúp Chu Ba trong bữa ăn, lúc đó anh có nghe mọi người gọi cô ta là Tào Mỹ Lam.
Sở Quốc Thiên cau mày nhìn Tào Mỹ Lam đang tràn đầy ý cười nhìn mình, anh mơ hồ đoán được dụng ý của cô ta, nhẹ giọng nói: "Cô muốn làm gì?"
"Anh không đoán ra sao?" Tào Mỹ Lam nháy mắt nói tiếp: "Sở Quốc Thiên, tôi cho anh một cơ hội."
"Cô nói gì?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
"Nếu bây giờ anh quỳ xuống liếm ngón chân tôi, liếm thoải mái cho tôi cảm thấy thoải mái thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua." Khi giọng nói của Tào Mỹ Lam rơi xuống, một nhóm người xông vào phòng ngay lập tức, người cầm đầu, thế mà lại là Chu Ba.
Nhìn đoàn người đang chặn ở cửa. Sở Quốc Thiên thờ ơ nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Đơn giản, tôi sẽ gọi người giúp đỡ ngay lập tức, nói anh muốn cưỡng bức tôi!" Tào Mỹ Lam cười càng ngày càng rạng rỡ, dường như cô ta đã đoán được từ trước Sở Quốc Thiên sẽ trả lời như vậy.
"Sở Quốc Thiên, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn liếm ngón chân của Mỹ Lâm, nếu không anh sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng khi cô ấy la lên!" Chu Ba lên tiếng nhắc nhở.
"Nói như vậy lần này là anh tính kế tôi?" Sở Quốc Thiên híp mắt, trong lòng lộ ra một cỗ tức giận.
Anh ta vừa mới tắm xong, trên