*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Yên tĩnh.
Ngay khi giọng nói của Sở Quốc Thiên vang lên, toàn bộ sảnh tiệc bỗng trở nên im bặt.
Tất cả mọi người đều không hiểu sự tự tin của Sở Quốc Thiên đến từ đâu, anh ta nghĩ mình có thể dùng một chút thực lực để hạ bệ gia tộc họ Vương hàng đầu ở Hoan Châu sao?
Ngay cả trong ánh mắt Lâm Thanh Di cũng nhìn Sở Quốc Thiên cũng tràn đầy thất vọng.
Cô xác thực rất bất lực thế nhưng cũng không dám có hi vọng xa vời Sở Quốc Thiên có thể diệt trừ nhà họ Vương. Cô lớn lên ở Hoan Châu, đương nhiên cô biết nhà họ Vương hùng mạnh tới cỡ nào.
Không biết tại sao, những gì Sở Quốc Thiên nói vừa rồi khiến cô có cảm anh là một người rất vĩ đại.
Tất nhiên, Sở Quốc Thiên không để ý đến suy nghĩ của mọi người, sau khi cúp điện thoại, anh nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Anh nói.
“Nếu bây giờ anh dập đầu xin lỗi Thanh Di, tôi còn có thể suy nghĩ lại một chút chừa cho nhà họ Vương của anh một con đường sống nữa đấy.”
"Ha ha ha."
Nào biết được lần này những lời nói của Sở Quốc Thiên cũng không có lần nữa chấn kinh đám người. Chỉ là sau khi anh ấy nói xong, những vị khách xung quanh trong hội trường ầm ầm cười thành tiếng.
“Cậu nhóc, bình thường cậu nói chuyện cứ như vậy không thông qua đại não sao?”
“Một đứa con rể bị nhà họ Lâm bỏ rơi còn dám lớn tiếng nói cậu ta sẽ phá hủy nhà họ Vương. Thế giới này đến cùng là như thế nào đây?”
“Khoan hãy nói, lúc nãy tên nhóc này giả vờ lừa bịp cũng thật là dọa người đấy nhỉ.
“Thật đúng là xuất sắc đó nhỉ, sợ là đầu óc cũng toàn là bã đậu mất thôi?”
"..."
Hầu hết tất cả mọi người có mặt đều có mối quan hệ sâu hoặc là cạn với nhà họ Vương. Lúc đầu, họ có thể hơi kinh ngạc vì không biết thân phận của Sở Quốc Thiên. Nhưng bây giờ khi họ biết được danh tính của Sở Quốc Thiên thì chỉ cảm thấy Sở Quốc Thiên chính là một tên dở hơi.
Về phần nói có thể tiêu diệt nhà họ Vương, điều này chắc chắn không tồn tại.
Sắc mặt Lâm Thanh Di càng thêm khó coi khi nghe mọi người xung quanh chế giễu, cô muốn kéo Sở Quốc Thiên trốn khỏi đây nhưng lại phát hiện ra Sở Quốc Thiên không hề nhúc nhích.
Vương Tuấn Anh lúc này cũng có phản ứng, anh ta nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn một tên đần độn, anh ta nói.
“Rác rưởi, đừng tưởng rằng anh có thể biết được chút ít y thuật thì rất lợi hại. Hôm nay, tôi sẽ cho anh nhìn xem, có một số người mà cả đời này anh cũng không đắc tội nổi!”
Vương Tuấn Anh đối với chuyện trước đây Sở Quốc Thiên đánh mặt anh ta một mực canh cánh trong lòng. Hôm nay sở dĩ anh ta tổ chức cái tiệc hội này, ngoại trừ việc chỉnh hợp các sản nghiệp chữa bệnh ở Hoan Châu, kỳ thật chính là muốn bức bách nhà họ Lâm để Lâm Thanh Di lấy lòng anh ta, dùng điều này đến báo thù Sở Quốc Thiên.
Anh ta cũng không cảm thấy Sở Quốc Thiên có thể uy hiếp được anh ta. Mặc dù Triệu Thiên Hoằng rất cung kính với Sở Quốc Thiên cũng như không muốn lộ ra tin tức thân phận Sở Quốc Thiên. Nhưng anh ta từ miệng người nhà họ Lâm biết được anh ấy chỉ là một tên quân y mà thôi. Ngay cả khi y thuật của anh thật lợi hại thì sao, đây chính là một xã hội tiền tài là tối thượng!
Sự khiêu khích như tìm đường chết của Vương Tuấn Anh không thể nghi ngờ đã hoàn toàn tiêu trừ sự thương hại còn sót lại của Sở Quốc Thiên dành cho anh ta.
"3."
"2."
"1."
"Ting ting ting!"
Trong miệng Sở Quốc Thiên nhẹ giọng đếm ngược, một tiếng chuông điện thoại di động gấp rút đột nhiên vang lên.
Vương Tuấn Anh nhìn Sở Quốc Thiên, khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi, anh nhíu mày, sau đó nhấn nút trả lời.
“Vâng, thưa bố...."
“Đồ khốn kiếp, rốt cuộc là mày đã đắc tội người nào vậy hả? Nhà họ Vương của chúng ta đã tiêu đời thật rồi. Thật xin lỗi, hiện tại ông không thể liên lạc với người ở bên ngoài, xin hãy đi cùng chúng tôi. Tút tút.”
Nghe thấy tiếng bố ầm ầm trên điện thoại và một giọng nói xa lạ khác, trong lòng Vương Tuấn Anh không kìm được nhảy lên một cái, theo bản năng ấn nút gọi lại thì phát hiện điện thoại của bố đã tắt máy.
Trong lòng Vương Tuấn Anh âm thầm có một loại dự cảm không tốt, anh ta vô thức nhìn về phía Sở Quốc Thiên rồi giận dữ hét lên.
“Rốt cuộc là anh đã làm cái quái gì rồi?”
“Tôi đã cho anh cơ hội chỉ là anh lại không trân trọng nó mà thôi.” Sở Quốc Thiên cười nhạt một tiếng, sau đó nâng ly rượu đỏ trong tay lên nhấp một ngụm.
“Anh.”
Vương Tuấn Anh rất tức giận kết quả lúc này, một nhóm binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ bước vào đại sảnh bữa tiệc và ngắt lời anh ta.
“Xin chào, chúng tôi đến từ Bộ phận điều tra của Bộ Tư lệnh. Theo lệnh điều tra tập đoàn Vương Thị bị tình nghi phạm tội kinh tế, hoạt động kinh doanh bất hợp pháp và các tội danh khác. Cấp trên đã ra chỉ thị niêm phong toàn bộ tập đoàn Vương Thị, tất cả nhân viên có liên quan đến tập đoàn Vương Thị cũng phải đi theo chúng tôi một chuyến.
Ngay khi giọng nói sĩ quan đứng đầu rơi xuống, anh ta liền vung tay ra lệnh: “Mang anh ta đi!”
“Vâng!”
“Không muốn, các người không được bắt tôi!” Nhìn thấy bản thân bị hai tên binh sĩ còng tay, Vương Tuấn Anh rốt cục biến sắc.
Tất nhiên anh ta giãy dụa chỉ là phí công vô ích, không bao lâu, anh ta được đưa ra khỏi sảnh tiệc, chỉ để lại một nhóm khách mời hai mặt nhìn nhau.
Không ai trong số bọn họ nghĩ rằng nhà họ Vương một gia tộc hàng đầu của Hoan Châu vậy mà trong một khoảnh khắc cứ thế mà sụp đổ. Nguyên bản là một bữa tiệc hoành tráng lại trở thành hồi chuông báo tử cho nhà họ Vương.
Sở Quốc Thiên lẳng lặng nhìn hết thảy mọi việc, trong lòng không có một chút xíu nào thương hại. Vì Vương Tuấn Anh dám có ý xấu với vợ của anh, chỉ cần một mình bản thân chuyện này là đã không thể tha thứ rồi.
Thấy Sở Quốc Thiên vẫn ung dung nhấm nháp rượu đỏ như thể tất cả chuyện này đều không nằm ngoài dự đoán của anh, trong đầu Lâm Thanh Di ở bên không khỏi nảy ra một ý nghĩ kinh khủng.
“Chuyện này là anh làm sao? Vừa rồi anh gọi điện cho ai vật?” Do dự hai giây, Lâm Thanh Di thấp giọng hỏi thăm một câu.
Cô cũng không muốn nghĩ tới chuyện này có liên quan đến Sở Quốc Thiên nhưng chuyện này thật sự quá trùng hợp, nếu không hỏi rõ ràng chỉ sợ cô sẽ bị mất ngủ mất thôi.
Lâm Thanh Di không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, Sở Quốc Thiên vừa liếc mắt đã đoán được cô đang nghĩ gì.
“Không phải tôi đã từng nói qua với em rồi sao? Tôi có một người bạn quen biết người bên cạnh thống soái. Lúc trước anh ấy nói cho tôi biết, hiện tại thống soái tiền nhiệm mới anh ấy đang chuẩn bị đại lực chỉnh đốn và cải cách lại cả ba khu vực. Hình như là tập đoàn Vương Thị vốn dĩ đã có tên trong danh sách xí nghiệp có liên quan đến phạm tội kinh tế rồi, vậy nên tôi chỉ để cho bạn của tôi động tay một chút mà thôi.” Sở Quốc Thiên cười nhẹ nói ra những lời hắn đã sớm nghĩ kỹ ra.
“Thật sao?” Ánh mắt Lâm Thanh Di lộ ra vẻ nghi hoặc, cô cảm thấy lý do quá gượng ép nhưng cô vẫn không thể chỉ ra là sai ở đâu được.
“Thật đấy.” Sở Quốc Thiên trịnh trọng đáp.
Lâm Thanh Di im lặng, cô cố gắng tìm ra sơ hở trên khuôn mặt Sở Quốc Thiên nhưng sau khi nhìn kỹ vài giây, cô cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh một cách khó hiểu và tại cô bắt đầu đỏ bừng.
“Chúng ta về nhà thôi.” Sau khi Lâm Thanh Dị nói xong có chút bối rối dẫn đầu rời khỏi sảnh tiệc.
Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Di