*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bùm!”

Cùng với âm thanh vừa vang lên, nắm đấm của Hoàng Thế Quân cũng đã đấm vào ngực Sở Quốc Thiên, trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười đắc thắng, nhưng sắc mặt lại đột ngột thay đổi.

“Anh... A!”

Hoàng Thế Quân vừa định nói gì đó thì một cơn đau đớn ập đến khiến ông ta không khỏi rít lên.

Ông ta phát hiện nắm đấm của mình ở trước ngực Sở Quốc Thiên đột nhiên phát ra tiếng răng rắc, nhìn thấy nắm của mình mềm oặt ra, ông ta không khỏi kinh ngạc.

Lúc này, những người khác chứng kiến kinh hoàng không kém, không ngờ Hoàng Thế Quân đang nắm chắc phần thắng lại bị Sở Quốc Thiên phản công tan tành.

"Các người còn đứng đờ ra đó làm gì? Cùng nhau lên cho tôi!” Cũng không biết là ai hô hào, toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Hoàng đồng loạt xông đến chỗ Sở Quốc Thiên trong tích tắc.

“Sớm làm như vầy không phải tốt hơn sao?” Khoé môi Sở Quốc Thiên hơi nhếch lên, sau đó phóng kim bạc ra khắp nơi như mưa.

Sau đó, cơ thể anh loé sáng lên, nhanh chóng lao vút vào giữa vệ sĩ và đám đệ tử nhà họ Hoàng, mà anh đi đến đầu là tiếng la hét thất thanh lại truyền đến đó.

Tầm 30-40 giây, người trong cuộc chiến ngoại trừ Sở Quốc Thiên ra thì không còn thấy bóng dáng bất kỳ người nhà họ Hoàng nào đứng đó nữa.

Cái.. Cái gì?

Thấy vậy, bố con Cát Vân Tử không khỏi run rẩy sợ hãi. Sở Quốc Thiên khẽ liếc hai người bọn họ, sau đó nhìn về phía Hoàng Thế Quân nói: “Hoàng Thế Công đâu?”

Hoàng Thế Quân sửng sốt, nhìn đám đệ tử nhà họ Hoàng và đảm vệ sĩ, nét mặt vô cùng khó coi, thật lâu sau mới hít sâu một hơi nói: “Anh Sở, sao anh... Anh lại dám đánh nhiều người nhà họ Hoàng bị thương đến thế?”

“Ồn ào quá đó!”

Sở Quốc Thiên đùng đùng nổi giận tới kéo cổ áo Hoàng Thế Quân, gắn từng chữ: “Hoàng Thế Công ở đâu?”

“Anh...Khụ khụ... Hoàng Thế Quân muốn nói, nhưng bị bàn tay to như kẹp sắt của Sở Quốc Thiên bóp cổ, ông ta hoàn toàn không thở nổi.

Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác xém chết chưa từng có vụt qua trong tâm trí ông ta.

Câu lạc bộ Minh Phong.

Một trong những câu lạc bộ tư nhân ở Yên Kinh.

Lúc này, trong một căn phòng riêng được trang trí vô cùng bắt mắt có vài người đàn ông trung niên đang hạ giọng nói chuyện.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, một người đàn ông trung niên với gương mặt thô ráp khó hiểu nhấc máy: “Có chuyện gì vậy?”

“Tộc trưởng, không xong rồi, có người đến nhà họ Hoàng gây sự!” Một giọng nói hoảng hốt từ trong điện thoại vang lên.

“Cái gì?” Người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt hỏi: “Rốt cuộc là gia tộc nào bạo gan như vậy, muốn khiêu chiến nhà họ Hoàng gia chúng ta sao?”

Lời vừa dứt, cả đám người trong phòng đều không khỏi bất ngờ.

Người đàn ông trung niên đó không ai khác chính là Hoàng Thế Vũ, người đứng đầu dòng họ Hoàng, đồng thời là hiệu trưởng của võ đường Hoàng Hà, em trai của Hoàng Thế Quân, bố ruột của Hoàng Thế Công.

“Không... Không phải gia tộc, chỉ chỉ có một người..."

“Một người thôi cũng làm ầm lên vậy sao? Anh trai tôi đâu? Anh ấy không ở nhà sao?” Hoàng Thế Vũ tức giận hỏi.

“Ông lớn... Ông lớn đã ra tay nhưng cũng bị người đó đánh bại rồi. Ngoài ra, các đệ tử nhà họ Hoàng lẫn vệ sĩ đều bị người đó hạ gục hết rồi..." Người nói chuyện trong điện thoại như sắp khóc đến nơi.

Đùng!

Đại não của Hoàng Thế Vũ lúc ấy trống rỗng, ông ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.

“Tôi về ngay đây!” Một lúc lâu sau ông ta mới định thần lại, ông ta bước ra khỏi phòng riêng trước, những người khác nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đi theo.

“Hoàng Thế Vũ? Sao ông lại ở đây?” Không ngờ, ngay khi nhóm người Hoàng Thế Vũ bước ra khỏi phòng riêng thì chạm mặt một cô gái trẻ trung nhỏ nhắn.

Nhìn thấy người phụ nữ này, nhóm người Hoàng Thế Vũ thoáng sững sờ, trở nên mất tự nhiên. Hoàng Thế Vũ lại càng thêm rầu rĩ, hôm nay thật là xui xẻo, ở nhà xảy ra chuyện mà còn đụng phải một người khó chiều nữa thế này...

Thấy Hoàng Thế Vũ không lên tiếng, cô gái kia không khỏi nhíu mày, “Hoàng Thế Vũ, tôi hỏi ông đó, có phải không muốn giữ mặt mũi cho tôi không?”

“Không dám, không dám.” Hoàng Thế Vũ thay đổi sắc mặt, cười xoà đáp: “Cô Sở, nhà họ Hoàng có chuyện gấp cần giải quyết, tôi không tiếp cô được rồi.”

Hoàng Thế Vũ vừa nói vừa rời đi, nhưng ngay khi ông ta vừa nhấc chân lên, người phụ nữ trẻ ấy lại gọi với theo: “Đứng lại!”

Hoàng Thế Vũ cứng người, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nói: “Cô Sở, tôi thật sự không nói dối cô, ở nhà thật sự đã xảy ra chuyện, tôi phải nhanh chóng quay về xử lý!”

Thấy Hoàng Thế Vũ không như đang nói dối, cô gái trẻ không khỏi tò



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play