*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Mọi người đều chết lặng. Họ không ngờ rằng người đàn ông trung niên trước mặt lại là ông chủ của karaoke Sao Mai, còn Chung Thanh Phong vẫn đang giả bộ mượn tên tuổi của người ta ra oai, kết quả lại bị người ta lột tẩy.
Tổng giám đốc Lưu giễu cợt: “Khỏi cần nói nhảm, hai người bạn này của cậu gây ra chuyện nên bây giờ phải đi với tôi một chuyến!”
Mặt Chung Thanh Phong liền biến sắc, anh ta run rẩy nói: "Giám..giám đốc Lưu, ngài..."
Dĩ nhiên, chưa kịp nói xong, ông Lưu đã đá anh một cách thô bạo và ngay lập tức anh đạp anh xuống bàn trà phía sau.
“Thằng nhãi con, tôi báo cho cậu biết ở đây không đến lượt cậu lên tiếng, nếu còn dám lải nhải nữa, tôi sẽ giết cậu liền đấy!” giám đốc Lưu giận dữ hét lên, ra hiệu cho đám thuộc hạ đưa Lâm Uyển Vy và Hồ Mỹ Linh đi.
Đám sinh viên không dám nhúc nhích, không dám trêu, đến Chung Thanh Phong mà còn bị đánh thì bọn chúng cũng chỉ là sâu thôi.
Nhìn thấy một nhóm nhân viên an ninh đang chuẩn bị đưa hai cô gái đi, đột nhiên Sở Quốc Thiên đang ngồi tại chỗ lạnh lùng nói: “Chờ đã.”
Lâm Uyển Vy nghe thấy thế, cuối cùng cũng nhớ ra rằng Sở Quốc Thiên vẫn còn ở đây, cô đột ngột thoát khỏi nhân viên an ninh, chạy đến vòng tay của Sở Quốc Thiên, nức nở: “Anh Thiên, em sợ...
Nhìn quần áo xộc xệch của Lâm Uyển Vy, Sở Quốc Thiên choàng áo khoác lên người cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, bọn họ không thể mang em đi được đâu!”
Nói xong, anh ngước mắt lên nhìn ông Lưu và nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Mọi người nghe xong đều thấy Sở Quốc Thiên như kẻ ngốc vậy, còn giảm đốc Lưu không nhịn được mà cười lên.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngừng cười, hung dữ nói với Sở Quốc Thiên: “Tiểu tử, cậu có biết mình đang nói."
Đáng tiếc là ông ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên nhận thấy ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện, hắn chưa kịp phản ứng thì một đám nhân viên an ninh đều mất hết khả năng hành động.
Gì vậy?
Việc này...việc này làm sao có thể xảy ra?
Mọi người đều bị động tác đột ngột của Sở Quốc Thiên làm cho sững sờ, từng người một đứng sững tại chỗ, thấy Sở Quốc Thiên đang bảo vệ Lâm Uyển Vy trong tay mà như ma như quỷ vậy.
“Cậu... cậu rốt cuộc là ai?” Cuối cùng tổng giám đốc Lưu nhận thấy điều gì đó không đúng, người có thể hạ gục đám thuộc hạ của ông ta trong nháy mắt không phải là không có, nhưng mà ra tay dứt khoát như Sở Quốc Thiên thì là lần đầu tiên ông ta thấy.
“Ai vừa mới bắt nạt Uyển Vy, bảo anh ta qua đây gặp tôi.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
Bị Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm, ông Lưu không khỏi rùng mình một cái, nhưng nghĩ đến sự tồn tại của người đó, ông ta vẫn cắn răng nói: “Tiểu tử, bạn của cậu được công tử đó nhìn trúng, đó là diễm phúc của cô ta, đừng có mà không biết điều!”
“Đừng có tưởng cậu biết chút võ đó thì cho rằng không có ai đấu nổi cậu, trời cao thì còn có trời cao hơn. Vị công tử đó đến ông chủ lớn của Sao Mai chúng tôi còn phải kính trọng tiếp đãi đấy, nếu như cậu dám chống lại anh ta, thì chết lúc nào không hay đấy!”
Rầm!
Ngay sau khi nghe vậy, tất cả mọi người một lần nữa bị sốc.
Ngay cả ông chủ lớn của Sao Mai cũng phải tiếp đãi anh ta một cách kính trọng, rốt cuộc anh ta có lai lịch ghê gớm thế nào chứ.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên nghe xong, lại khinh thường nói: “Theo như ông nói, vậy thì tôi phải ngoan ngoãn dâng Uyển Vy cho hắn ta sao?”
“Đúng vậy, chỉ có thể mới là lựa chọn tốt nhất của cậu, nếu không cậu sẽ không thể ra khỏi Sao Mai đâu!” Ông Lưu nghĩ rằng Sở Quốc Thiên đang sợ hãi, nên càng lấn lướt trong lời nói.
“Vậy nếu tôi nói không thì sao?” Sở Quốc Thiên đùa cợt.
Tổng giám đốc Lưu sửng sốt khi nghe được lời này, sau đó nổi giận đùng đùng: “Tiểu tử, cậu có nhất định phải làm trái ý cậu thiếu gia đó sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, ông mau gọi thiếu gia đó qua đi, nếu hắn có thái độ tốt, tôi còn có thể tha thứ cho hắn, bằng không, người không ra khỏi được Sao Mai này chính là hắn đó.” Ai mà ngờ một Sở Quốc Thiên im im lại thản nhiên nói ra những lời như vậy.