*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nghe vậy, Sở Quốc Thiên liền nhìn thấy một đám nam nữ thanh niên ăn mặc lòe loẹt đang nhìn về phía. Không ngoại lệ, chúng đều ăn mặc rất thời trang và trên khuôn mặt đầy sự nổi loạn.
“Được.” Sau khi Lâm Uyển Vy trả lời, bèn nhìn Sở Quốc Thiên và hỏi, “Anh Thiên, hay là anh đi cùng em đi?”
“Anh sao?” Sở Quốc Thiên sửng sốt. “Đúng ạ, anh Thiên, anh đi với em đi, em một mình về nhà có hơi sợ... Lâm Uyển Vy kéo tay áo Sở Quốc Thiên nói.
Sở Quốc Thiên theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại nghĩ buổi tối cũng không có việc gì nhiều liền gật đầu đồng ý, “Được, nhưng anh muốn hỏi thái độ của bạn học em trước có được không?"
“Kệ bọn họ đi, anh đi với em là được rồi!” Lâm Uyển Vy vừa nói vừa khoác tay Sở Quốc Thiên, đi về phía đám nam nữ thanh niên.
Nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn dễ thương Lâm Uyển Vy đến gần Sở Quốc Thiên, một nam sinh trong nhóm nam nữ thanh niên đứng nhìn, người đã gọi Lâm Uyển Vy trước đó.
Sắc mặt cậu nam sinh trầm xuống, hỏi tỉnh rụi: “Uyển Vy, anh ta là ai vậy?”
“Anh rể tôi, Sở Quốc Thiên.”
“Sở Quốc Thiên?”
Đam này luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhíu mày lại, liền nhanh chóng nhớ ra thân phận của Sở Quốc Thiên.
“Nếu tôi nhớ không lầm, nhà họ Lâm có một người con rể vô dụng tên là Sở Quốc Thiên đúng không?”
“Tôi cũng nghe nói thế, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!"
“Uyển Vy, cậu gọi anh ta làm gì vậu, bọn tôi lại không quen anh ta.”
“Haha, Uyển Vy đúng là một đứa ngoan ngoãn. Cô ấy hiếm khi ra ngoài vào ban đêm, chắc là không khỏi cót chút sợ hãi.”
“Sợ mà lại gọi một kẻ hèn nhát đến bảo vệ mới đau chứ!”
Nhìn thấy những nam nữ thanh niên này không kiêng nể gì cả mà bình phẩm coi mói mình, Sở Quốc Thiên không khỏi nhíu mày, đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
“Anh Thiên, Ninh Tuấn Vũ của Vạn Thịnh Tân Thành muốn gặp anh, anh có muốn thu xếp không a?” Quách Tiên Nhan hỏi ngay khi cuộc gọi được kết nối.
"Gặp tôi khi hắn nói? Cậu không có đầu óc sao?" Sở Quốc Thiên nhẹ giọng mắng một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Động tác ngang ngược của Sở Quốc Thiên khiến mọi người sửng sốt, nhưng lại lập tức cười rộ lên.
“Má, bộ dạng hèn nhát vô dụng này đúng là, nói vậy thì gặp anh ta thật xa xỉ mà đúng không?
“Cậu đừng có mà nói như vậy, ngộ nhỡ anh ta là có tài mà giấu thì sao?”
“Haha, đừng làm loạn nữa!”
...
“Đủ rồi đấy! Nếu như mấy cậu còn như vậy, thì tôi đi đấy!” Đối mặt với những lời lẽ chế nhạo không có hồi kết của đám bạn học, dù tính khí Lâm Uyển Vy có tốt thế nào cũng không khỏi tức giận.
Mọi người thấy thế mới dừng lại. Cậu nam sinh dẫn đầu nở một nụ cười và nói: “Được rồi Uyển Vy, đừng giận mà, bọn tôi chỉ đùa chút thôi, nếu đã kêu anh ấy đến rồi thì cùng nhau chơi thôi.”
“Đúng đấy Uyển Vy, chúng ta mau đi lên thôi, chắc cậu không biết tiệm karaoke Sao Mai này nổi tiếng khó vào đấy, nếu không có Chung Thanh Phong của bọn tôi, chưa chắc cậu vào đây chơi được đâu.” Một cậu nam sinh tóc vàng khác khoe khoang.
“Karaoke Sao Mai?”
Sở Quốc Thiên trong tiềm thức liếc nhìn tấm biển, và chợt nhớ ra rằng trước đây Dương Cảnh đã nói với mình về tiệm kara này.
Nghe nói tiệm kara này hiện tại là tiệm kara lớn nhất Hoan Châu, chủ nhân là người nước ngoài, hơn nữa còn chả sợ bọn xã hội đen ở đây, ngay cả Dương Cảnh cũng không hết cách.
Sở Quốc Thiên hỏi Dương Cảnh lý do là gì, bên kia nói rằng ông chủ của tiệm kara có lai lịch rất khủng, nếu hấp tấp kết hợp sẽ gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, lợi bất cập hại, được một mất mười.
Hơn nữa, bởi vì quy cách của kara Sao Mai thực sự rất cao, khác xa với những tiệm kara khác ở đây, nó không ảnh hưởng đến quyền kiểm soát của Dương Cảnh đối với các địa điểm giải trí khác, cuối cùng cũng bỏ mặc, sống chết mặc bay thôi.
Sau đó Sở Quốc Thiên cùng với Lâm Uyển Vy, đi theo nhóm nam nữ thanh niên vào tiệm kara Sao Mai.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một dũng sĩ cao lớn và dũng mãnh ở đại sảnh, xung quanh dũng sĩ này là một bệ nước không ngừng chảy.
Thủy tiền tài, dũng sĩ đang thu gom của cải.
Nếu là người bình thường sẽ không bộc lộ mục đích kinh doanh của mình một cách trắng trợn như vậy, nhưng ông chủ của kara Sao Mai lại làm như vậy, rõ ràng bản lĩnh của anh ta mạnh đến mức nào rồi đấy!
Thiếu niên tóc vàng thấy Sở Quốc Thiên không nói gì, tưởng anh chưa từng thấy cảnh đời như vậy, thế là chế nhạo: “Chi phí ở Sao Mai thấp nhất cũng gần 30 triệu, lần này chúng ta được thơm lây Chung Thanh Phong mới được vào, mà Chung Thanh Phong vẫn chưa đủ vốn, đặt phòng Cửu Long Vĩ tốt nhất cho các ông lớn, nhưng một số người không may mắn! “