*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Mí mắt Lâm Thanh Di khẽ động, nhìn khóe miệng như cười như không của Tào Mỹ Lam, dường như cô đã đoán ra được điều gì đó.
Quả nhiên, nhìn khuôn mặt khó coi của của Lâm Thanh Di, trong lòng Tào Mỹ Lam càng thêm đắc ý, cô ta chỉ tay vào người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói: “Thanh Dị, quên giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tớ, Giám đốc dự án của Tập đoàn Hưng Thành, Mã Khải Siêu! “
“Xin chào, Giám đốc Mã” Lâm Thanh Di dè dặt cười một cái.
Mã Khải Siêu nghe vậy mỉm cười nói: “Tôi nghe Mỹ Lam nói rằng cô ấy có một người bạn rất xinh đẹp từ lâu rồi, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, cô Lâm thực sự là một cô gái rất xinh đẹp!
“Giám đốc Mã thật biết nói đùa”
Tào Mỹ Lam ở bên cạnh thấy Lâm Thanh Di không có ý định giới thiệu Sở Quốc Thiên, nên chủ động nói: “Thanh Di, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu cũng giới thiệu chồng của cậu đi.”
“Anh ấy tên là Sở Quốc Thiên.”
Lâm Thanh Di nói xong, Sở Quốc Thiên chủ động đưa tay ra: “Xin chào!”
Không ngờ rằng Mã Khải Siêu vốn không có ý định bắt tay với anh, chỉ nhẹ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Lâm Thanh Di thấy vậy liền cau mày, nhưng trong ánh mắt Tào Mỹ Lam lại hiện lên một sự đắc ý, cô ta ho nhẹ rồi nói tiếp: “Thanh Di, chồng cô vừa đẹp trai vừa phóng khoáng, không biết bây giờ anh ấy đang làm việc ở đâu nhỉ?”
“Hôm nay tôi vừa đến làm ở bệnh viện của Thanh Di.” Sở Quốc Thiên vẫn cười nhạt.
“À, là bác sĩ sao!”
"Không phải, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ thôi.”
“Trợ lý sao?” Vẻ mặt Tào Mỹ Lam sửng sốt, sau đó cô ta cười lớn: “Ha ha, Thanh Di, cậu cũng khiêm tốn quá đấy, vậy mà lại tìm một người chồng vô dụng như vậy."
Nghe vậy khuôn mặt của Lâm Thanh Di trầm xuống, nhưng khi cô định nói gì đó thì lại nghe thấy Mã Khải Siêu nói: "Cô Lâm, với điều kiện của cô mà nói thì cô hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông ưu tú hơn nữa, nhưng mà người xưa nói rất đúng, thà phá hủy mười ngôi đền còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân, nếu anh Sở không phiền thì tôi có thể giới thiệu cho anh ấy một công việc, ít nhất cũng tốt hơn là làm trợ lý nho nhỏ ở bệnh viện”
Nhìn thấy sự đắc ý trong ánh mắt của Mã Khải Siêu, vẻ mặt của Lâm Thanh Di càng trở nên khó coi, sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới kìm chế được tức giận rồi nói: “Mỹ Lam, tớ vẫn có còn việc nên phải cùng chồng đi trước.”
“Đừng mà!”
Nhìn thấy Lâm Thanh Di xoay người rời đi, Tào Mỹ Lam nhanh chóng giữ cô lại: “Thanh Di, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi? Cậu như vậy có quá đáng lắm không hả?”
“Đúng vậy, cô Lâm, không phải ai tôi cũng có ý giúp đỡ đâu.” Vẻ mặt của Mã Khải Siêu có chút trêu đùa, bổ sung thêm một câu. “Chúng tôi không hề nhờ anh giúp đỡ” Vẻ mặt Lâm Thanh Di hoàn toàn trầm xuống.
Tào Mỹ Lam có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Lâm Thanh Di, cô ta không giấu giếm sự giễu cợt nữa: “Thanh Di, chồng của cậu đã vô dụng như thế này rồi mà cậu còn sĩ diện làm gì nữa chứ? Trong cãi xã hội này, có tiền mới là vua. Chồng cậu mỗi ngày cứ làm việc vặt như vậy thì có tiền đồ gì chứ? Tiền lương một ngày của bạn trai tớ còn cao hơn tiền lương một tháng của chồng cậu nhiều
“Mỹ Lam, những lời này của em sai rồi, chẳng lẽ anh Sở không cần sĩ diện nữa sao?” Mã Khải Siêu giả vờ phản bác.
“Đúng, đúng, cái miệng của em thật bậy quá mà..." Tào Mỹ Lam nghe xong nhanh chóng phối hợp tự kiểm điểm mình một chút, kết quả là cô ta không nói được lời nào mà cũng không nhịn được cười.
Tào Mỹ Lam không cố ý hạ thấp giọng, tiếng cười của cô ta nhất thời thu hút vô số ánh mắt xung quanh, thấy vậy phổi của Lâm Thanh Di như muốn nổ tung.
Đã đến lúc này rồi, làm sao cô không biết Tào Mỹ Lam đang cố ý gây rắc rối cho mình chứ, lúc trước ở trong trường cũng xem như có ẩu đả với nhau một chút, không ngờ rằng cô ta vừa mới bước ra xã hội đã trở thành một con người trắng trợn không biết xấu hổ như thế này rồi.
“Sở Quốc Thiên, chúng ta đi qua bên kia đi.” Sau một lúc trừng mắt với Tào Mỹ Lam, Lâm Thanh Di nói với Sở Quốc Thiên.
Ai biết được Sở Quốc Thiên lại đứng yên một chỗ không hề cử động, anh an ủi Lâm Tâm Nghi: “Thanh Di, em đừng khiến bản thân mình phải chịu uất ức như vậy. Đối với một người không có tố chất như vậy, chúng ta không cần khách sáo làm gì cả."
“Ai không có tố chất, người vô dụng như anh đang mắng ai đấy?” Tào Mỹ Lam tức đến phát điên khi nghe những lời này.
Sắc mặt Mã Khải Siêu cũng thay đổi, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, lạnh lùng nói: “Anh Sở, chú ý thái độ nói chuyện của anh một chút!”
Sở Quốc Thiên không quan tâm đến vẻ mặt khinh thường của bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Tào Mỹ Lam nói: “Cô Tào à, tuy rằng tôi chỉ là một trợ lý nhỏ trong bệnh viện, nhưng y thuật của tôi cũng không tệ. ít nhất, tôi có thể nhìn ra được cô đang có bệnh đấy.”
“Con mẹ nó, anh mới chính là người có bệnh đấy!” Thấy Sở Quốc Thiên hết lần này đến lần khác xúc phạm mình, Tào Mỹ Lam rốt cuộc cũng không chịu nổi, lập tức bật ra những lời thô tục.
“Cô Tào, cô đừng kích động như vậy. Tôi nghĩ là cô cũng biết mình đang bị bệnh, chỉ là cô không muốn anh Mã biết chuyện này mà thôi, đúng không?”
“Anh... anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy!” Tào Mỹ Lam đáp lại với ánh mắt né tránh, nhất là khi cô ta cảm thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, chỉ muốn tìm một nơi để trốn vào.
Sở Quốc Thiên không nói gì nữa, nhưng Mã Khải Siêu nhìn thấy phản ứng của Tào Mỹ Lam có gì đó không ổn, cau mày hỏi: “Em thật sự bị bệnh sao?”
“Không... không có! Anh Khải Siêu à, anh đừng nghe những lời mà tên vô dụng này nói, lẽ nào anh không hiểu em sao?” Tào Mỹ Lam thấy Mã Khải Siêu đang bắt đầu nghi ngờ mình nên vội vàng dáng chặt vào người anh ta làm nũng.
Nhưng không đợi đến khi Mã Khải Siêu nói, giọng nói của Sở Quốc Thiên lại vang lên: “Cô Tào, vấn đề của cô nói phức tạp thì cũng không phức tạp, nói đơn giản thì cũng không đơn giản. Đúng là bây giờ vẫn chưa có biến chuyển xấu, nhưng qua thêm vài ngày nữa thì không tốt đầu, tôi đề nghị hai người nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không, đến lúc hối hận thì cũng đã muộn rồi. “
“Anh..."
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không ngừng nói, Tào Mỹ Lam tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, cơ thể run lên, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì cả.
Mã Khải Siêu nhìn vẻ mặt của Tào Mỹ Lam, trong lòng càng thêm lo lắng, còn chưa kịp nói gì thì một người đàn ông cao lớn đã đi đến bên cạnh.
“Xin hỏi, anh có phải là thần y Sở không?"
“Chủ tịch Lưu sao?”
Ngay khi người đàn ông đó nói xong, Mã Khải Siêu đang đứng ở bên cạnh lập tức phát hiện ra ông ta, nhưng người đàn ông đó không hề để ý đến anh ta.
Thấy vậy Tào Mỹ Lam khẽ hỏi: “Anh Siêu, ông ấy là ai vậy?”
“Ông chủ của anh!”
“Gì chứ? Ông ấy là Lưu Hưng Thành, Chủ tịch Tập đoàn Hưng Thành của anh sao!” Tào Mỹ Lam hoàn toàn ngây người.
Nghe thấy giọng nói, Sở Quốc Thiên quay đầu lại nhìn Lưu Hưng Thành, nhẹ giọng nói: “Tôi chính là Sở Quốc Thiên, ông là ai vậy?”
Sau khi nhận được sự xác nhận của Sở Quốc Thiên, Lưu Hưng Thành lập tức kích động nói: “Thần y Sở, tôi tên là Lưu Hưng Thành. Hôm nay, Trần Đức Sinh đã kể cho tôi nghe về anh, vậy nên tôi muốn nhờ anh giúp tôi xem thử, không biết bây giờ anh có tiện không?”
“Không tiện lắm."
“Không sao, không sao, nếu ngày nào đó Thần y Sở có thời gian thì mong anh hãy gọi điện thoại cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi và chín trăm triệu tiền đặt cọc, mong rằng Thần y Sở sẽ không từ chối.” Lưu Hưng Thành nói rồi đưa cho Sở Quốc Thiên một tấm danh thiếp và một chiếc thẻ.
Sở Quốc Thiên muốn từ chối theo bản năng, nhưng sau khi nghĩ lại, anh vẫn bình tĩnh tiếp nhận: “Được rồi, nếu có thời gian thì tôi sẽ liên lạc lại cho ông”
Tuy rằng anh không quan tâm đến những thứ này, nhưng Lâm Thanh Di cần chúng, bây giờ anh cũng không thể tiết lộ thân phận của mình, cho nên chỉ có thể dùng cơ hội này để bồi đắp cho Lâm Thanh Di mà thôi.
"Cảm ơn anh!” Lưu Hưng Thành không hề cảm thấy đau lòng, vừa cười vừa nói: “Anh Sở, nếu đã có duyên gặp nhau như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?
“Không cần đầu, tôi chỉ muốn ở bên vợ tôi mà thôi.”
Lưu Hưng Thành thấy vậy cũng không nói nữa, chào hỏi xong liền định rời đi, lúc này nhìn thấy Mã Khải Siêu ở một bên liền nghi hoặc hỏi: “Mã Khải Siêu, cậu quen Thần y Sở sao?”
“À... vâng, vâng vâng, tôi là bạn của Thần y Sở.” Mã Khải Siêu phản ứng lại, vội vàng trả lời, vừa rồi anh ta đã thấy rất rõ ràng Chủ tịch Lưu rất tôn kính Sở Quốc Thiên, ông ta đâu dám nói bậy bạ nữa.
“Anh Mã, anh lại nói đùa rồi, tôi đâu xứng làm bạn của anh.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt của Mã Khải Siêu và Tào Mỹ Lam lập tức liền thay đổi, Lưu Hưng Thành thấy vậy lập tức hiểu rằng Sở Quốc Thiên và Mã Khải Siêu dường như không hợp với nhau.
Chỉ thấy sắc mặt ông ấy trầm xuống, tức giận la lên: “Mã Khải Siêu, cậu ăn phải gan hùm sao? Thần y Sở là người mà cậu có thể đắc tội sao?”
“Xin... Xin lỗi Chủ tịch Lưu, tôi... “Đừng xin lỗi tôi, người mà cậu cần xin lỗi chính là Thần y Sở kia kìa!” Nghe được những lời không thể chối cãi của Lưu Hưng Thành, vẻ mặt của Mã Khải Siêu trở nên vô cùng khó coi, anh ta nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó cúi đầu nói: “Thần y Sở, tôi xin lỗi!”
Sở Quốc Thiên thản nhiên cười, dường như không quan tâm đến lời xin lỗi của Mã Khải Siêu.
Lưu Hưng Thành thấy vậy ông ấy liền hiểu ra Sở Quốc Thiên không muốn nhìn thấy Mã Khải Siêu, vì vậy ông ấy nóng nảy xua tay nói: “Mau rời khỏi đây đi!”
Mã Khải Siêu nghe vậy như vừa nhận được ân xá, nhưng trong lòng lại thầm mắng Tào Mỹ Lam, nếu không phải vì cô ta thì làm sao mà ông ta có thể đắc tội với Sở Quốc Thiên được chứ.
Nếu không đắc tội với Sở Quốc