*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Đặng Đình Trọng đã hối hận ngay sau khi nói.
Sở Quốc Thiên chỉ liếc nhìn ông ta một cái, liền nói tiếp: “Rất đơn giản, tôi muốn các người giúp tôi xử lí một thế lực, cũng có thể nói là một gia tộc.”
“Gia tộc nào vậy?” Đặng Đình Trọng cau mày.
“Nhà họ Sở ở Yên Kinh.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
Vừa rồi Trương Hùng đã phát hiện ra tung tích của nhà họ Sở, thì có nghĩa là hành vi trước đây của anh đã thu hút sự chú ý của gia tộc này, bây giờ anh không muốn trực tiếp đối mặt với nhà họ Sở thị, vì vậy anh định để nhà họ Đặng thu hút sự chú ý của đối phương trước.
Tuy nhiên, anh đã đánh giá cao nhà họ Đặng rồi, chỉ thấy Đặng Đình Trọng sau khi nghe đến mấy chữ nhà họ Sở Yên Kinh, ông ta sợ đến chân mềm nhũn ra rồi, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên như một kẻ ngốc và nói: “Anh có phải bị điên rồi không?”
Nhà họ Sở Yên Kinh, tức gia tộc siêu giàu có, không chỉ ở nước Viễn, mà còn có tài sản kếch xù trên toàn thế giới. Nhà họ Đặng bọn họ quả thực cũng không tồi, nhưng chỉ giới hạn ở khu vực Hoa Châu, nếu so sánh với nhà họ Sở thì nhà họ Đặng bọn họ không là gì cả.
“Vậy là các người từ chối sao?” SỞ Quốc Thiên nhướng mày “Từ chối”
Đặng Đình Trọng bản năng nói: “Nếu anh muốn tôi đối phó nhà họ Sở, chi bằng anh hãy giết chết tôi ngay bây giờ. Như vậy, ít nhất tôi sẽ không làm liên lụy nhà họ Đặng.”
“Ông chắc chắn như vậy, lẽ nào tôi không thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Đặng các người sao?” Sở Quốc Thiên có vẻ như đùa.
Đặng Đình Trọng sửng sốt một hồi, nhìn khẩu súng trong tay Sở Quốc Thiên, sau đó nghĩ đến các chiến tích hiện tại, nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù Sở Quốc Thiên xuất hiện chưa bao lâu nhưng mọi việc anh làm đều kinh thiên động địa, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu diệt được nhà họ Đặng...
Các người yên tâm, chỉ cần các người bằng lòng đối phó nhà họ Sở, thì chính là người của tôi rồi, tôi nhất định sẽ không để các người xảy ra chuyện, thêm nữa, tôi còn sẽ giúp chữa trị cho Đặng Đình Long, hãy suy nghĩ kĩ đi. Đột nhiên, giọng nói từ xa của Sở Quốc Thiên lại vang lên.
Đặng Đình Trọng im lặng, những lời này của Sở Quốc Thiên khiến ông ta vô cùng cảm động, nhưng khi nghĩ đến sự tồn tại của người khổng lồ Sở Quốc Thiên, lòng của ông ta lại lần nữa dao động.
Nhà họ Đặng đối phó nhà Sở, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Thấy Đặng Đình Trọng không lên tiếng, Sở Quốc Thiên quyết định thêm dầu vào lửa, vì vậy sau khi cân nhắc hai giây, anh điềm tĩnh nói: “Ông đã nghe chuyện về học viện y học Nam Cung chưa?”
“Học viện y học Nam Cung?” Tôi nghe rồi.” Đặng Đình Trọng hơi sững sốt, thành thật trả lời.
Mặc dù học viện y học Nam Cung ở rất xa Hoa Châu, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, với thế lực của nhà họ Đặng, họ sớm đã biết rõ chuyện ở học viện y học Nam Cung rồi.
Ông ta không ngờ rằng có người lại gây sự ở học viện y học Nam Cung, sau khi làm bị thương một nhóm thành viên chủ chốt, anh ta vẫn có thể rời đi, điều lạ nhất là học viện y học Nam Cung cho đến bây giờ vẫn giữ im lặng.
Đột nhiên, Đặng Đình Trọng giống như nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, ông ta không dám nói gì: “Vậy thì...anh là người đã gây rắc rối ở học viện y học Nam Cung sao?”
“Là tôi.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói,.
Ầm!
Đặng Đình Trọng hít một hơi và không nói gì trong một lúc. Nhưng trong lòng cũng đã hiểu một chút vì sao Sở Quốc Thiên dám tranh giành với nhà họ Sở, xem ra người này lớn mạnh hơn trong tưởng tượng của ông ta.
Sở Quốc Thiên nhấp một ngụm rượu vang, nhìn Đặng Đình Trọng, người đã dao động, rồi nói: “Tôi sẽ không nói thêm về học viện y học Nam Cung nữa, bây giờ ông có thể lựa chọn rồi.”
Trong lòng Đặng Đình Trọng sắc lại, trên mặt ông ta hiện lên một sự kiên định, một lúc sau, cuối cùng cắn chặt rằng cuối đầu nói với Sở Quốc Thiên: “Thần y Sở, tôi Đặng Đình Trọng rất sẵn lòng giúp anh đối phó nhà họ Sở, hy vọng anh có thể nói lời giữ lời, cứu chữa cho con trai tôi”
Lý Tần Phương ở bên cạnh sửng sốt, còn chưa kịp nói thì đã thấy Đặng Đình Trọng đang nháy mắt điên cuồng với mình.
Lúc này, Lý Tần Phương không còn kiêu ngạo và độc đoán, bà ta biết nếu Sở Quốc Thiên thật sự muốn đối phó nhà họ Đặng bọn họ thì sẽ không gặp phiền phức gì cả.
Sau khi nuốt nước bọt, bà ta cũng cúi đầu nói: “Thần y Sở, xin hãy cứu lấy con trai tôi.”
“Người biết rõ tình hình hiện tại là người sáng suốt, lựa chọn của các người không hề sai chút nào”.
Nhìn vào hai người, những người không muốn cuối đầu trước bất cứ ai, Sở Quốc Thiên tán thưởng: “Cơ hội đã trao cho hai người rồi đó, miễn là các người có thể nắm lấy cơ hội, phụ thuộc vào việc các người đặt bao nhiêu quyết tâm. Tối đa ba ngày, tôi muốn thấy nhà họ Đặng đối đầu nhà họ Sở!”
“Đã rõ. Hai người vội vàng đáp lại. “Trở về đi.” Sở Quốc Thiên xua tay.