*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng vậy, Sở Quốc Thiên đã bẻ gãy thắt lưng Vương Trạch nhẹ nhàng như đang dùng kìm bóp tay.
Cảnh tượng đánh thẳng vào thị giác này khiến tất cả mọi người trên sân run lên, sống lưng lạnh toát.
“Ma quỷ, anh ta nhất định là ma quỷ!
“Biến thái quá..."
Không biết ai là người đầu tiên kêu lên, nhất thời mọi người đều kinh hãi, vừa cảm thán vừa vội vàng đua nhau chạy ra khỏi hội trường.
“Thầy giáo!”
“Ông Vương!”
Trương Thái Nam và một nhóm những phần tử trung thành của học viện y học Nam Cung cuối cùng cũng có phản ứng, tất cả đều lao về phía Vương Trạch đang hấp hối ngã gục xuống đất, muốn giúp đỡ ông ta.
Nhưng vừa động liền bị Vương Trạch ngăn lại: “Dừng lại, đừng đụng vào tôi!”
Vương Trạch chật vật nói ra, ông ta cảm giác toàn thân sắp rã rời, nếu không phải mấy năm nay rèn luyện có kỹ thuật thì có lẽ chỉ một chiêu vừa rồi của Sở Quốc Thiên đã đủ cho ông ta đi gặp tổ tiên.
Nhưng dù vậy ông ta cũng đã hoàn toàn mất đi khả năng cử động, chỉ cần cử động một chút là ông ta đã cảm thấy đau đớn vã ra mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Vương Trạch, thì trong lòng đám người Trương Thái Nam đều rơi xuống đáy vực, nếu ngay cả Vương Trạch cũng bị phế đi thì kết cục có bọn họ đã có thể tưởng tượng được...
Tuy nhiên, vào lúc này giọng nói nhàn nhạt của Sở Quốc Thiên lại vang lên: “Tôi biết các người còn có thủ đoạn che dấu chưa xuất ra, giờ Vương Trạch đã không thể giúp được các người nữa, có thủ đoạn gì thì mau chóng xuất ra đi.”
Nhưng không ai đáp lại lời anh, thậm chí nhiều nhân viên an ninh và các tuyển thủ đang lặng lẽ bước ra ngoài khán phòng.
Đối với những kẻ muốn chạy trốn Sở Quốc Thiên cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi đi về phía Trương Thái Nam.
“Anh...anh đừng lại đây!” Trương Thái Nam thấy thế thì vội vàng lùi dần về phía sau.
“Trương Thái Nam, nghe nói Triệu Lạc Dĩnh bị anh ép cho phải tự sát, có chuyện này sao?” Sở Quốc Thiên không nhanh không chậm nói.
“Tôi..tôi nào có biết cô ta lại tự sát, tôi...tôi cũng không muốn.” Trong lòng Trương Thái Nam căng thẳng, gấp gáp trả lời lại.
Lúc này anh ta đã sớm bị Sở Quốc Thiên dọa cho phát khiếp, căn bản nhớ không nổi mình cũng là cậu ấm con nhà giàu, thầy giáo của mình là Vương Trạch nắm quyền cao chức trọng trong nhà họ Nam Cung, bởi vì tất cả những cơ sở có thể dựa vào của anh ta trong mắt Sở Quốc Thiên đều không có bất cứ tác dụng gì.
Tên thần y Sở này...điên rồi sao? Sở Quốc Thiên nghe vậy thì ánh mắt càng trở nên lạnh hơn, Trương Thái Nam như cảm nhận được sát ý nồng đậm trong mắt anh, cũng không biết sức mạnh từ đâu mà ra lại liều mạng muốn thoát khỏi hội trường.
“Chưa từng có ai có thể chạy thoát từ trong tay tôi.” Sở Quốc Thiên cười lạnh, sau đó phóng hai cây châm bạc vào chân Trương Thái Nam.
Trương Thái Nam đột nhiên dừng bước chân, toàn thân đứng thẳng bất động ngay tại chỗ.
“Anh...anh làm gì với tôi vậy?” Trương Thái Nam sợ hãi mặt không còn chút máu nào, giọng nói run run.
Trong lòng anh ta vô cùng kinh hãi, anh ta là người thừa kế của nhà họ Trương, là học trò của Vương Trạch, là mục tiêu đào tạo chủ chốt của nhà họ Nam Cung, nhưng hiện tại lại bị Sở Quốc Thiên khống chế!
Anh ta không thể tưởng tượng được những điều khủng khiếp mà Sở Quốc Thiên sẽ làm với anh ta tiếp theo, càng không thể chấp nhận rằng mình sẽ trở thành một kẻ vô dụng trong tương lai.
Càng nghĩ càng sợ hãi, Trương Thái Nam giận giữ hét lên: “Thần y Sở, anh không thể đụng đến tôi..."
"Bịch!"
Không ngờ anh ta còn chưa nói hết một câu thì sau lưng đã ăn phải một cú đá, ngay sau đó cả thân mình lao nhanh như bay về phía trước, cuối cùng cả người chúi xuống cúi rạp xuống mép sàn thi đấu.
“Anh...phụt!”
Trương Thái Nam tức giận muốn nổ tung phổi nhưng vừa mở miệng cổ họng đã cảm giác lờm lợm rồi phun ra một ngụm máu lớn.
Nhưng đương nhiên Sở Quốc Thiên không muốn bỏ qua, anh bước đến gần Trương Thái Nam, lưu loát nhanh gọn giẵm gãy tứ chi của anh ta.
"A..."
Theo những tiếng răng rắc vang lên liên tiếp Trương Thái Nam cũng đau quá mà hôn mê bất tỉnh.
“Một tên cặn bã như anh mà chỉ phế bỏ tay chân thì cũng quá hời rồi!” Sở Quốc Thiên nói xong lại hung hăng đạp xuống xương sống của Trương Thái Nam.
"A!"
Trương Thái Nam vốn đang hôn mê cũng vì bị đau mà tỉnh lại, cảm thấy cơn đau thấu xương từ cơ thể truyền đến làm cho khuôn mặt anh ta nhanh chóng biến thành màu gan heo, những giọt mồ hội lớn như hạt đậu trộn lẫn với máu chảy tí tách xuống nền đất.