*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Sở Quốc Thiên có thể cảm nhận được sự thể lương trong lời nói Lý Phát Nhân, anh trầm ngâm một lát, nói: “Bà ngoại, có phải nhà họ Cơ cho đám người Triệu Quốc Ái lợi ích gì hay không?
“Đúng là nhà họ Cơ... Lời của Lý Phát Nhân vừa ra khỏi miệng, liền vội vàng dừng lại, bà kỳ quái nói: “Sở Quốc Thiên, tại sao cháu lại quan tâm chuyện này như vậy?”
“Chỉ là cháu cảm thấy hành động của nhà họ Cơ có chút bất thường, rõ ràng là bọn họ tới để ra mặt thay cho Lưu Mã Kim nhưng kết quả lại thỏa hiệp với những người nhà họ Triệu, bà ngoại không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Sở Quốc Thiên hỏi lại.
“Này thì có gì kỳ lạ chứ, thế lực của nhà họ Cơ ở Yên Kinh rất mạnh, muốn diệt nhà họ Triệu chúng ta cũng không phải việc gì khó, bây giờ muốn tiêu diệt chúng ta cũng không có gì là khó. Bà đoán có lẽ bọn họ cũng chỉ là muốn có thêm một con rối ở tỉnh Hoãn thôi?” Lý Phát Nhân cũng không nghĩ nhiều.
“Bà ngoại thật sự cảm thấy như vậy sao?” Giọng Sở Quốc Thiên cứng lại.
“Đương nhiên.” Lý Phát Nhân không có ý kiến gì mà nói: “Thật ra chuyện cháu hoài nghi thì bà đã sớm nghĩ tới, dựa vào tin tức mà bà tìm hiểu được thì sở dĩ nhà họ Cơ lựa chọn nhà họ Triệu chúng ta làm con rối cũng chỉ là vì Y dược Thanh Di
Y dược Thanh Di! Ánh mắt Sở Quốc Thiên lạnh đi.
“Được rồi Sở Quốc Thiên, những việc này cháu không cần thiết phải nhiều lời. Bây giờ cháu ở Hoan Châu chăm sóc người nhà cho tốt, cháu cũng không cần quá lo lắng về phía bà bên này đâu” Lý Phát Nhân thở dài.
Mắt thấy bà lão lại chuẩn bị ngắt điện thoại lần nữa, Sở Quốc Thiên đột nhiên hỏi một vấn đề làm bà trở tay không kịp: “Bà ngoại, lần trước Thanh Di ly hôn với cháu cũng là chủ ý của bà đúng không?”
Lý Phát Nhân sửng sốt, ngay sau đó lại thở dài thật mạnh: “Sở Quốc Thiên, cháu đừng trách bà ngoại, sở dĩ bà ngoại làm như vậy cũng là vì tốt cho các cháu, không muốn các cháu cũng bị mấy người nhà họ Lý đó trả thù!”
Nghe được lời này, rốt cuộc Sở Quốc Thiên cũng đoán ra được ngọn nguồn mọi chuyện, bất đắc dĩ nói: “Bà ngoại, thật ra bà cũng không cần như vậy, có chuyện gì thì nói với cháu, cháu đều có thể giải quyết được. Bây giờ nhà họ Lý lần lượt phải người đâm mẹ và Thanh Di bị thương, cháu cần phải xử lý xong mấy việc này trước rồi mới có thể tới giúp bà, đến lúc đó không cần biết là nhà họ Cơ hay là ai, cháu cũng sẽ giúp bà đòi lại công bằng!”
“Không cần đầu..."
Lý Phát Nhân vừa nghe vậy liền gấp gáp, bà muốn ngăn lại, nhưng lại phát hiện Sở Quốc Thiên đã ngắt điện thoại.
Trang viên nhà họ Lý ở Tôn Châu. Sau khi Sở Quốc Thiên nói chuyện với Lý Phát Nhân xong liền để Trương Hùng sắp xếp máy bay trực thăng cho anh, dùng tốc độ nhanh nhất để đi tới Tôn Châu.
So sánh với trang viên nhà họ Triệu thì diện tích của trang viên nhà họ Lý càng lớn và xa hoa hơn. Công trình sinh hoạt và giải trí bên trong cũng hoàn thiện hơn, có thể nói rằng tự nó đã trở thành một chuỗi cung ứng sự sống hoàn chỉnh.
Khi Sở Quốc Thiên tới đó, phát hiện nhà họ Lý đang giăng đèn kết hoa, từng chiếc siêu xe nối liền không dứt đang lái vào bãi đỗ xe bên trong trang viên. Sau khi nhìn quanh khắp nơi đánh giá một phen, anh liền sải bước đi vào bên trong.
Tên người làm ở cửa vốn định ngăn lại, nhưng sau khi anh ta thấy rõ khí chất bất phàm của Sở Quốc Thiên, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó. Dù sao thì địa vị nhà họ Lý lừng lẫy, cũng sẽ không có người to gan tới gây chuyện, nói không chừng người này chính là con nhà giàu nào đó khiêm tốn, nhỡ đắc tội thì rất có thể sẽ phiền phức.
Theo chân các vị khách, chẳng mấy chốc Sở Quốc Thiên đã đến một tòa nhà tráng lệ kiểu châu Âu.
“Ông Lý, chúc mừng chúc mừng nha!”
Bỗng nhiên, một giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên với khí chất không hề tầm thường mang theo một đám người nhanh chóng bước đến.
Nghe vậy, gia chủ của nhà họ Lý là Lý Hạ Thiên lập tức đi từ trong phòng ra chào đón, lập tức nở nụ cười ngạc nhiên rồi nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, Cậu chủ Cơ hạ cổ đến nơi bần hàn này, thật là vinh hạnh!”
Hai người bắt tay nhau, người đàn ông trung niên liền cười nói: “Ông Lý quá lời rồi, hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Lý, là một bậc con cháu thì theo lý, tôi cũng nên đến để chúc mừng!”
Nói xong lời này, phía sau liền có một người đi ra, dâng lên một phần quà được đóng gói kĩ lưỡng đẹp đẽ.
Lý Hạ Thiên thấy thế bèn cười ha ha nói: “Cậu chủ Cơ tới là tốt rồi, còn mang quà làm gì cơ chứ!”
Khách sáo một phen, cuối cùng thì Lý Hạ Thiên vẫn nhận lấy món quà, sau khi dặn dò người làm cất cẩn thận thì lập tức mời người đàn ông trung niên ngồi vào chỗ.
“Khoan đã!”
Nào biết đúng lúc này, một giọng nói mạnh mẽ cắt ngang hai người họ.
Mọi người nhìn theo phía âm thanh, lập tức nhìn thấy Sở Quốc Thiên đứng ở trong phòng, nhưng mà cũng không ai lắm lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Hạ Thiên. “Sở Quốc Thiên, sao lại là mày?” Lý