*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
“Tổng giám đốc Quách đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì sẽ xảy ra án mạng đấy!” Nhìn thấy Đặng Đình Long chỉ có hít vào chứ không thở ra, Dương Cảnh không nhịn được lên tiếng thuyết phục.
Vốn dĩ tưởng rằng Sở Quốc Thiên đã rất khủng bố rồi, không ngờ Quách Tiên Nhan vẫn luôn không nóng không lạnh cũng có tài nghệ quả quyết như vậy, nếu như hai người họ xuất hiện ở Hoan Châu từ sớm thì đoán chừng đã có thể khống chế tất cả thế lực ngầm từ lâu rồi?
Quách Tiên Nhan nhìn về phía Sở Quốc Thiên, sau khi thấy anh khẽ gật đầu lúc này mới từ bỏ ý định tiếp tục hành hung Đặng Đình Long, cúi người đứng ở một bên.
“Anh đã biết sai chưa?” Sở Quốc Thiên chậm rãi đi về phía Đặng Đình Long.
Đặng Đình Long nghe vậy cố nhịn sự đau đớn ở trên người, tức giận nói: “Mày cái đồ ăn hại này, trừ phi hôm nay mày chơi chết tao nếu không tạo chắc chắn sẽ làm cho mày tan cửa nát nhà!”
Con người của Sở Quốc Thiên co rụt lại, vốn dĩ còn muốn giữ cho Đặng Đình Long một mạng sống lập tức thay đổi ý định, chỉ thấy anh về một cây kim bạc chậm rãi bước tới gần Đặng Đình Long.
“Mày... Mày muốn làm gì?” Đặng Đình Long luống cuống, muốn né tránh thế nhưng sau lưng lại là vách tường.
“Nếu như anh đã muốn làm cho tôi tan cửa nát nhà vậy tôi chắc chắn sẽ không cho anh có cơ hội này.” Sở Quốc Thiên cười lạnh lẽo, tiếp theo cắm cây kim bạc lên trên đỉnh đầu của Đặng Đình Long dưới ánh mắt sợ hãi của anh ta.
Đặng Đình Long liền lập tức cảm thấy trái tim co rút, khó thở, anh ta khó khăn ôm cổ họng của mình nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể phát ra âm thanh “Ô ô ô”.
Dương Cảnh thấy thế thì không khỏi tê cả da đầu.
Nhưng điều làm cho Đặng Đình Long tuyệt vọng là đúng lúc này trong da, trong đầu khớp xương của anh ta dường như đột nhiên có vô số côn trùng gặm cắn làm cho anh ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Không thể nhịn được nữa rốt cuộc duỗi hai tay ra tóm lấy.
"A!"
Vết gãi ở trên người càng ngày càng nhiều, cảm giác đau cũng càng ngày càng mạnh, chỉ chốc lát sau anh ta đã chảy nước mắt nước mũi, mà trên ngươi cũng dần dần máu thịt be bét.
Nhưng cho dù như thế anh ta vẫn không dừng lại, bởi vì anh ta càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng muốn gãi, căn bản là không thể dừng được...
"Mày... Mày cái tên ma quỷ này!” Không biết bao lâu sau Đặng Đình Long nhìn về phía Sở Quốc Thiên với vẻ tràn đầy sợ hãi.
“Ha ha, sợ rồi sao?” Khóe miệng Sở Quốc Thiên khẽ nhếch thành một vòng với vẻ trào phúng: “Anh yên tâm, lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi, đằng sau sẽ càng đặc sắc hơn nữa!”
“Cái gì?!”
Đặng Đình Long run sợ sắc mặt thay đổi, lúc này anh ta hận không thể tự sát, nếu như đằng sau càng khó chịu hơn thì anh ta không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc bản thân có thể kiên trì được hay không.
Càng nghĩ càng sợ hãi, anh ta dữ tợn nói: “Sở Quốc Thiên, tạo cảnh cáo mày một lần cuối cùng, hãy nhanh chóng thu tay lại nếu không tạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!”
Nghe nói như thế Quách Tiên Nhan lại bĩu môi khinh thường, dám uy hiếp y thần cao quý thật sự là không ra gì.
“A, ngứa quá!”
Cùng lúc đó Đặng Đình Long bỗng nhiên phát tác sự đau đớn, sau khi anh ta cảm nhận được cảm giác ngứa ở trong cơ thể đã đạt tới mức cực hạn thì lập tức lại lần nữa gãi càng nghiêm trọng hơn.
Không lâu sau trên người anh ta rốt cuộc cũng không có một miếng thịt lành lặn nào, cảnh tượng thê thảm làm cho Dương Cảnh đứng ở một bên cũng không thể nào nhịn được nữa xông vào nhà vệ sinh ói lên ói xuống.
Cho đến hai mươi phút sau rốt cuộc Đặng Đình Long mới trở nên yên tĩnh, bởi vì anh ta đã ngất đi vì không thể nhịn được nữa.
“Anh Thiên, hay la trực tiếp giết anh ta?” Quách Tiên Nhan thấy thế thì khẽ xin chỉ thị.
“Không cần, trực tiếp giết anh ta thì lợi cho anh ta quá, nếu như đã dám có ý định với vợ của tôi thì phải tỉnh ngộ ân hận suốt đời!” Sở Quốc Thiên cười giễu, tiếp theo sải bước rời khỏi Love Night.
Dương Cảnh vẫn luôn đợi Sở Quốc Thiên hoàn toàn rời đi lúc này mới lấy lại tinh thần, cô ấy nhìn Quách Tiên Nhan nói với vẻ sợ hãi: “Quách... Tổng giám đốc Quách, Đặng...Dù sao Đặng Đình Long cũng là người nhà họ Đặng ở Hoa Châu, chúng ta làm như vậy...Thực sự sẽ không có phiền phức sao?”
“Thế nào, cô sợ rồi sao?” Quách Tiên Nhan nghiền ngẫm cười nói.
Dương Cảnh nuốt nước miếng nhắm mắt nói: “Tổng giám đốc Quách, tôi... Tôi thực sự sợ nhà họ Đặng đến báo thù, mặc dù chúng ta ở Hoan Châu cũng được xem như không tệ thế nhưng dù sao Hoa Châu cũng là thành phố lớn của nước Quý, nhà họ Đặng là một gia tộc hàng đầu ở Hoa Châu nên năng lượng hoàn toàn không phải là thứ mà bây giờ chúng ta có thể đối phó được!”
"Ha ha..."
Nào biết Quách Tiên Nhan nghe xong lại không nhịn được cười ha ha. Thật lâu sau anh ta mới dừng tiếng