*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, tên đại gia không kìm lòng được mà rùng mình một cái, lúc này một thiếu nữ trang điểm màu khói từ bước xuống theo sau, cô ta ấy nắm lấy cánh tay tên đại gia, nói kì quái: “Cậu Trịnh, anh chấp nhặt với ông chú này làm gì, chúng ta đi thôi?”
Tên đại gia giàu có lập tức hoàn hồn, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, cảm thấy xấu hổ vô cùng nói: “Chết tiệt, tên nhóc mày chán sống rồi phải không, còn dám nói chuyện với tao như vậy!”
Sở Quốc Thiên tinh ý nghe được hai từ “Cậu Trịnh” từ miệng người phụ nữ trang điểm màu khói kia, anh lạnh giọng hỏi: “Mày có quen Trịnh Văn Xương không?”
“Đó là bác của tao! Bây giờ mày biết tao là ai rồi phải không? Nếu biết điều thì tốt hơn là mày nên cúi đầu chào tạo, nếu không hôm nay tao này sẽ xử lý mày ngay tại đây!” Tên đại gia đắc ý nói, tưởng Sở Quốc Thiên sẽ sợ.
Thế mà Sở Quốc Thiên nghe xong chỉ tiến lên một bước, cho tên đại gia một cái "bốp" lên mặt, anh ta lập tức bị ngã xuống đất rồi nhổ ra một ngụm máu.
Thấy mình bị nhổ ra máu còn kèm theo ba cái rằng, tên đại gia đột nhiên nổi giận: “Mày còn dám đánh cả tao?”
Sở Quốc Thiên không nói lời nào, sau khi lại gần còn đá vào người của anh ta, đột nhiên cả người tên đại gia run lên, chỉ cảm thấy thắt lưng sắp gãy ra, anh ta đau đớn không ngừng la hét. “Cậu Trịnh!”
Nhìn thấy tên đại gia đau đớn không chịu nổi nữa, người phụ nữ mặt trang điểm nhẹ nhàng đột nhiên kêu lên, cô ta nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt oán giận, sau đó nói: “Tên khốn, mày chết chắc rồi! Hôm nay mày đánh chết Cậu Trịnh, sau này mày sẽ không sống yên ổn được đâu!”
“Đừng nhiều lời! Mau gọi người đến cho tôi. Nếu hôm nay không giết chết con chó này thì tên của tao sẽ bị viết ngược!” Tên đại gia gục ở bên cạnh bánh xe ô tô, tức giận mà hét lên với người phụ nữ kia.
Vì vậy, người phụ nữ đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại...
Sở Quốc Thiên không ngăn cản bọn họ gọi điện thoại, sau khi gọi điện thoại xong, anh đá mạnh vào chân của tên đại gia một cái nữa, đột nhiên cảm thấy chiếc chân đắt giá này bị đá thành đống sắt vụn.
Tên đại gia và người phụ nữ trang điểm màu khỏi giật mình, thấy chiếc chân bị đánh gãy biến thành hình chữ V, cuối cùng ánh mắt của họ cũng thay đổi.
Không đợi bọn họ hết sợ hãi, Sở Quốc Thiên đã dùng một tay lật chiếc xe của tên đại gia kia lên.
Chết tiệt!
Cả hai người đó lại sợ run cả người, trong đầu họ không ngừng nghĩ đến chiếc xe bị phá.
“Xin lỗi, tao là người không sợ phiền phức, nhưng chỉ sợ phiền phức sẽ bỏ chạy thôi. Để ngăn không cho mày chạy, thì tao sẽ phá xe của mày.” Sở Quốc Thiên dựa vào phía trước chiếc Maybach của mình, châm lửa từ từ hút một điều thuốc.
“Mày... mày là ai?” Tên đại gia khiếp sợ nhìn Sở Quốc Thiên run giọng hỏi. “Mày không xứng để biết." Sở Quốc Thiên vừa nói vừa nhả ra một ngụm khói.
Tên đại gia chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, sợ hãi liếc nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó trong mắt hiện lên một tia hung ác, nói: “Tại sao mày lại mạnh đến như vậy? Chiếc xe này là do bác tạo tặng cho tao. Nếu mày phá hủy nó thì chính là đánh vào mặt chú của tao. Nếu như mày có bản lĩnh thì đừng có bỏ chạy!"
Sở Quốc Thiên cong môi khinh thường, sau đó lấy điện thoại di động ra, sau khi kết nối cuộc gọi, anh thờ ơ nói: “Dương Cảnh, hiện tại cô xử lý bọn xấu xa ở Hoan Châu như thế nào?”
“Anh Sở, thế lực ngầm ở Hoan Châu hiện tại về cơ bản đã được điều chỉnh, nhiều nhất là ba bốn ngày nữa, anh sẽ có tiếng nói để định đoạt đối với thế lực ngầm ở Hoan Châu!” Phía bên kia điện thoại, Dương Cảnh trả lời hết sức cung kính.
Sở Quốc Thiên gật đầu, cũng may là anh đã quyết định sử dụng Dương Cảnh từ trước, bằng không khiến cho Hạ Văn Tân bị chỉnh đốn như trong lời nói thì bây giờ không chừng anh sẽ chẳng có cách nào hay như vậy.
Sau khi cân nhắc hai giây, Sở Quốc Thiên lại hỏi: “Tình hình phía bên nhà họ Trịnh thế nào rồi?”
“Có phải là họ Trịnh một trong bốn gia tộc lớn ở Hoan Châu không?”
"Sao rồi?”
Cảm nhận được sự thờ ơ trong giọng điệu của Sở Quốc Thiên, Dương Cảnh rùng mình nói: “Ông chủ của nhà họ Trịnh Trịnh Văn Xương, sau khi nhìn rõ sự tình đã cúi đầu trước chúng ta. Dù sao thì ông ta cũng không phải là người trong thế lực ngầm thuần túy, sau khi trải qua sự thanh tẩy của anh trong mấy ngày hôm trước, ông ta ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề".
“Tôi muốn tận mắt nhìn thấy ông ta cúi đầu, báo cho ông ta biết tôi sẽ tới chân núi Lạc Dương trong vòng nửa giờ, nếu không, nhà họ Trịnh đương nhiên cũng không cần tồn tại nữa rồi.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
“Vâng, anh Sở!” Dương Cảnh nhanh chóng đáp lại.
Sau lần trước nhà họ Dương bị Sở Quốc Thiên đánh trọng thương, cô ta đã ra lệnh cho người điều tra Sở Quốc Thiên, nhưng càng điều tra, cô ta càng kinh ngạc.
Mặc dù Sở Quốc Thiên luôn tỏ ra rất