*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Trí Đông thế nhưng lại biết khá rõ về thân phận thật sự của người bác cả này, vừa nghe điện thoại bác cả đã nổi giận, trong lòng anh ta theo bản năng liền xuất hiện một chút sợ hãi, chính là tiếp sau đó trong lòng anh ta liền sinh ra một cảm giác uất ức.
“Bác cả, rốt cuộc là bác đang nói cái gì?” Kiều Trí Đông bất chấp hỏi.
“Mày cút ra ngoài cho tao!” Nào biết được, lời nói của bác cả làm cho Kiều Trí Đông nhất thời sửng sốt, anh ta nhìn ra phía ngoài cửa, cuối cùng là có chút không tin bước từ trong đám người ra ngoài.
Tạch tạch tạch! Kiều Trí Đông vừa mới bước ra khỏi toà án liền đụng phải một đám người đàn ông trung niên sức sống khoẻ mạnh khoảng năm mươi tuổi ở trước mặt, trong đó rõ ràng có Đàm Trí Dũng, Vực Soái trước kia của chiến vực Hoan Châu.
“Bác...... Bác cả!” Kiều Trí Đông nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo thường ngày, vẻ mặt uy nghiêm đứng ở phía sau người đàn ông trung niên, trong nháy mắt liền sững sờ mà buông điện thoại trong tay xuống.
Anh ta không nghĩ tới bác cả Kiều Trí Đức lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta.
“Cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi!” Sao mà biết được, sau khi Kiều Trí Đức đến gần, vẻ mặt tràn đầy sự lạnh lùng nói một câu.
Trong lòng Kiều Trí Đông chợt run lên, anh ta muốn nói cái gì, thế nhưng lại bị Kiều Trí Đức tát một cái vào mặt anh ta.
Oa!
Mọi người liền kinh ngạc.
Mà Kiều Trí Đông thiếu chút nữa bị đánh trúng, sau khi anh ta vất vả ổn định lại bản thân, nhìn thấy ánh mắt của Kiều Trí Đức đều nổi đỏ, trong mắt anh ta cũng tràn đầy vẻ khó hiểu cùng không phục.
“Tại sao chứ?” Một lúc lâu sau, Kiều Trí Đông mới nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Anh ta như thế nào cũng nghĩ không thông một người bác cả luôn luôn yêu thương anh ta thế mà lại đột nhiên đánh anh ta ở trước mặt mọi người. Nhưng mà anh ta lại coi người bác cả này trở thành người mà anh ta kính trọng nhất, cho dù là bố của anh ta cũng không được kính trọng như vậy.
Sở Quốc Thiên lặng lẽ nhìn hết cảnh này, anh biết, nhất định là Đàm Trí Dũng đã thu thập được những tin tình báo có liên quan, biết được Kiều Trí Đông đại diện cho Uông Thành Đông, đại diện cho nhà họ Nam Cung khiếu nại tố cáo y dược Thanh Di, chính anh cũng không nghĩ tới chính là trong đám bạn già của Đàm Trí Dũng thế nhưng lại có một người là bác cả của Kiều Trí Đông.
“Vì cái gì? Mày còn có mặt mũi hỏi bác tại sao hả?” Kiều Trí Đức càng thêm tức giận, ông ta chỉ vào Kiều Trí Đông rồi nổi giận chửi: “Nếu mày còn nhận người bác cả này, thì ngay lập tức cút về Yên Kinh cho bác, không cần nhúng tay vào việc kiện tụng này!”
Trong lòng Kiều Trí Đông bất giác rùng mình, vô ý thức liếc mắt nhìn qua chỗ của Quách Tiên Nhan, lập tức cắn răng nói: “Bác cả, nếu bác nói lời này thì ít ra cũng phải có một cái lý do đi chứ? Cháu là một luật sư, cháu cũng có phẩm đức nghề nghiệp của bản thân, nếu đã tiếp nhận sự uỷ thác của người khác, thì cháu nhất định sẽ không bỏ dở giữa chừng, cho dù phải quay về Yên Kinh, cũng phải đợi cho phiền toà này kết thúc.”
“Vậy mà con còn dám hỏi bác nói lý do sao?” Kiều Trí Đức hùng hổ trợn mắt nói.
“Bác cả, ở trong lòng cháu thì bác quả thật là người mà cháu kính nể nhất, nhưng lần này bác không cho cháu một cái lý do, bất luận như thế nào thì Trí Đông cháu cũng không chấp nhận thoả hiệp đâu! Cháu là luật sư, nếu ngay cả những phẩm chất nghề nghiệp cơ bản cũng không làm tốt được, vậy thì cháu thật sự không xứng để tiếp tục công việc này nữa, hy vọng bác có thể thông cảm!” Kiều Trí Đông kiên định nói.
“Được........ Cháu được lắm!” Kiều Trí Đức như thế nào cũng không ngờ được Kiều Trí Đông lại ở trước mặt tất cả mọi người lại từ chối ông ta như vậy, ông ta tức giận run run ngón tay chỉ Kiều Trí Đông nói: “Kiều Trí Đông, nếu như cháu vẫn cứ khăng khăng cố chấp, thì đừng trách bác đuổi cháu ra khỏi nhà họ Kiều.”
Cái gì?! Kiều Trí Đông lặng người, anh ta không dám tin mà nói: “Bác cả, bác như vậy là có ý gì? Trước giờ không phải bác vẫn luôn không a dua nịnh bợ sao? Làm sao mà vì một Y dược Thanh Di liền muốn đuổi cháu ra khỏi dòng họ, rốt cuộc là bọn họ cho bác lợi ích gì?”
Lợi ích?
Kiều Trí Đức thiếu chút nữa bị Kiều Trí Đông làm cho tức giận đến hộc máu, ông ta nâng tay lên muốn cho Kiều Trí Đông thêm một cái bạt tai nữa, nhưng mà cuối cùng ông ta vẫn là dừng tay.
"Kiều Trí Đông, nếu như cháu đã cố ý giúp kẻ xấu làm điều ác vậy thì bác cũng không miễn cưỡng cháu nữa, chẳng qua đuổi cháu đi chính là kết cục bởi vì ai cũng không muốn vì cái buổi kiện cái này mà làm huỷ cả một nhà họ Kiều!”
Rầm!
Nếu như xem lời nói khi nãy của Kiều Trí Đức coi như vô thưởng vô phạt thì những câu nói hiện tại lại làm cho Kiều Trí Đông nhận thức được tính nghiêm trong của vấn đề.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Trí Đức hơn mười giây, cuối cùng, lộ ra vẻ tràn đầy thống khổ nói: “Bác cả, Trí Đông nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của bác, bỏ vụ án này đi!”
Cái gì?!
Kiều Trí Đông vừa thốt lên xong, ngay lập tức làm cho mọi người đứng ở xung quanh xem kịch sững sờ kinh ngạc.
“Luật sư Kiều, lời này của anh có phải là không có trách nhiệm hay không?” Trình Hiểu Khang là người phản ứng đầu tiên quay lại lạnh giọng chất vấn.
Kiều Trí Đông dường như có quen biết Trình Hiểu Khang, anh ta quay qua nhìn đối phương rồi hổ thẹn đáp: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Trình, về chuyện này thì tôi sẽ cho nhà họ Nam Cung một lời giải thích hợp lý, mong mọi người thứ lỗi!”
“Thứ lỗi cái rắm, anh còn có thể là một luật sư lớn sao, không ngờ tới ngay cả những đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất cũng không có, anh còn xứng với cái nghề luật sư sao!” Trình Hiểu Khang còn chưa lên tiếng thì Lâm Văn Sang ở bên cạnh đứng dậy mắng một câu.