*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tòa án Hoan Châu.
Lúc ba người Sở Quốc Thiên đi vào, nơi này đã có rất nhiều phóng viên tụ tập từ trước.
“Người của Y dược Thanh Di đã đến!”
Quách Tiên Nhan vừa bước ra khỏi xe, các phóng viên đã chen chúc nhau tiến đến, tất cả các micro đều hướng về phía anh ta.
“Tổng giám đốc Quách, lần nữa trở thành bị đơn, xin hỏi trong lòng anh có cảm giác gì?”
“Tổng giám đốc Quách, đối với những lời đồn đãi bên ngoài, anh có thể chứng minh phương thuốc này thật sự thuộc về Y dược Thanh Di của anh không?”
“Tổng giám đốc Quách..."
Đối mặt với những câu hỏi tới tấp của đám phóng viên, Quách Tiên Nhan chỉ bỏ lại một câu “Không thể trả lời”, sau đó dẫn Tiểu Vương và Sở Quốc Thiên đã cải trang thành bảo vệ rời đi.
Nhưng chỉ vừa mới vào cửa liền đụng mặt Trình Hiểu Khang của Thanh Vân Quốc Quý, đi theo anh ta còn có Lâm Văn Sang và Lâm Hiểu My, đều là con cháu của nhà họ Lâm.
“Tổng giám đốc Quách, thật trùng hợp!” Trình Hiểu Khang lên tiếng chào trước.
“Quả là trùng hợp, không ngờ mọi người cũng đến đây. Quách Tiên Nhan cười cười nhìn họ.
“Ha ha, là đại diện của cậu chủ Nam Cung, đến dự thính là điều nên làm mà.” Trình Hiểu Khang cười xua tay.
“Nếu không có việc gì, tôi cáo từ trước.”
Quách Tiên Nhan lười giả dối, nói xong liền rời đi nhưng bị Trình Hiểu Khang túm tay kéo lại: “Tổng giám đốc Quách, làm phiền anh chuyển lời cho người đứng sau anh, cậu chủ Nam Cung nhất định sẽ khiến anh ta trả một cái giá đắt vì những gì anh ta đã làm.”
Người đứng sau?
Quách Tiên Nhan sửng sốt, lập tức hiểu được, cho dù là Nam Cung Văn hay Trình Hiểu Khang đều không tiết lộ tin tức Sở Quốc Thiên là người đứng sau màn, là ông chủ lớn của Y dược Thanh Di ra ngoài, ít nhất thì nhà họ Lâm còn chưa biết tin tức này.
Mà Sở Quốc Thiên nghe vậy, khỏe miệng khẽ nhếch, đương nhiên anh hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Cung Văn.
Lúc trước, vì Uông Giai Kỳ nên anh mới hoàn toàn kết thù kết oán với Nam Cung Văn, do đó mới anh ta mới ra lệnh cho gia tộc Nam Cung thực hiện một loạt kế hoạch trả thù.
Đáng tiếc chính là, bọn họ đánh giá bản thân quá cao, cũng quá coi nhẹ Sở Quốc Thiên.
Đường đường là thần y tôn quý, đứng đầu cả Tây Kỳ, tại sao phải sợ một gia tộc Nam Cung nhỏ bé chứ?
Thấy Quách Tiên Nhan không nói lời nào, con cháu nhà họ Lâm đứng một bên nhất thời rất đắc ý, thái độ châm biếm.
“Tổng giám đốc Quách, anh không nghĩ sự trả thù của gia tộc Nam Cung lại kéo đến nhanh như vậy đúng không?”
“Ha hả, nghĩ đến bản thân buôn bán có chút lời thì khinh thường nhà họ Lâm chúng tôi? Để xem hết hôm nay anh còn dám xem thường người khác không!”
"Hừ! Anh cứ chờ mà khóc đi!” Đám Lâm Văn Sang tựa như nhìn thấy ngày Y dược Thanh Di phá sản trước mắt rồi, đến lúc đó, nhà Nam Cung sẽ nhanh chóng tiếp quản, dựa vào năng lực của gia tộc lớn cỡ này nhất định sẽ không bỏ quá nhiều công sức vào một địa phương nhỏ như Hoan Châu, như vậy chỉ cần nhà họ Lâm làm việc thỏa đáng, tương lai của Y dược Thanh Di còn không phải do bọn họ quyết định sao?
Chẳng sợ nhà họ Lâm chỉ được phụ trách quản lý Y dược Thanh Di cũng đủ để bọn họ hoành hành ở Hoan Châu rồi, dù sao, ông chủ chống lưng cho họ chính là nhà họ Nam Cung!
“Tổng giám đốc Quách, hay là chúng ta đi vào trước đi?” Quách Tiên Nhan im lặng, khiến cho Tiểu Vương bên cạnh nghĩ anh ta bị kích động, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Không cần, chúng ta ở trong đây được rồi.” Ai mà ngờ Quách Tiên Nhan cũng lắc đầu.
“Tổng giám đốc Quách... Tiểu Vương lơ mơ, không rõ tại sao Quách Tiên Nhan lại đổi ý.
“Tiểu Vương, cứ nghe theo tổng giám đốc Quách đi.” Thấy Tiểu Vương không hiểu ý, Sở Quốc Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói một câu.
Tuy Tiểu Vương vẫn không hiểu, nhưng cả Sở Quốc Thiên cũng nói như vậy, cậu ta chỉ đành nuốt những lời muốn nói vào bụng, đi theo hai người tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Hành động của ba người làm cho nhà họ Lâm càng thêm đắc ý, Lâm Văn Sang nhịn không được buông lời châm biếm: “Xem ra trong lòng các người vẫn biết điều lắm, biết cho dù đi vào cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Cũng phải thôi, đi vào càng xấu hổ, thà cứ ở ngoài này ít nhất có thể giữ vài phần thể diện, ha ha ha...”
Đám người nhà họ Lâm nói xong liền phá lên cười, nhất thời thu hút sự chút ý của một vài phóng viên điên cuồng chụp ảnh.
Quách Tiên Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn những người này, cuối cùng chuyển tầm mắt về phía đám Lâm Văn Sang: “Các người hiểu lầm, tôi không đi vào không phải vì sợ mất mặt, ngược lại tôi nắm chắc mười phần vụ kiện này, ngồi ở ngoài này đơn giản là muốn nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của các người sau khi thua kiện mà thôi.”
“Hừ!”
Lời nói của Quách Tiên Nhan chẳng có chút hiệu quả nào, ngược lại còn khiến cho mọi người nghĩ rằng anh ta đang cố gắng vớt vát chút tôn nghiêm.
“Tổng giám đốc Quách, anh thật cổ chấp!”
“Nhưng mà, vụ kiện còn chưa bắt đầu thẩm tra, anh dựa vào đâu mà nói bản thân có mười phần tự tin?”
"Hươu chết về tay ai, giờ còn quá sớm để kết luận..."
Cạch cạch cạch!
Đột nhiên những tiếng bước chân gấp gáp làm gián đoạn sự trào phúng của mọi người.
Bọn họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một nhóm nhân viên của nhà nước mặc đồng phục công thương đi đến trước mặt Quách Tiên Nhan.
“Ngài Quách, xin chào, chúng tôi là người của cục công thương Hoan Châu, hiện chúng tôi vừa nhận được báo cáo từ quần chúng, có bằng chứng chỉ ra rằng thuốc mà Y dược Thanh Di sản