“Anh Vương, sao anh lại ở đây?” Nhìn Vương Tuấn Anh đột nhiên xuất hiện, Hạ Vân Tuyết trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tuy nhà họ Vương không bằng nhà họ Hạ, nhưng ở Hoan Châu, cũng là một gia tộc hạng nhất, vượt xa so với gia tộc hạng hai bình thường.

Là cậu chủ nhà họ Vương, cho dù là cô chủ lớn của nhà họ Hạ cũng sẽ không dám khinh thường, dù sao, ở cấp độ của bọn họ, trừ phi có thù hận sâu đậm nào đó, nếu không sẽ không cần nói lời xấu xa với nhau làm gì.

Dường như cảm nhận được Hạ Vân Tuyết đang nghĩ gì, Vương Tuấn Anh cười nói: "Cô Hạ, tôi đến đây là vì ông nội Hạ “Ông nội tôi sao?” Hạ Vân Tuyết sửng sốt.

Vương Tuấn Anh hờ hững gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, nghe nói ông nội Hạ bệnh nặng nên đã đặc biệt mời một vị tiền bối đến đây, chính là hy vọng ông nội Hạ có thể sau khi tỉnh lại sẽ buông tha cho nhà họ Lâm, nói chính xác là bỏ qua cho Lâm Thanh Di.

Vương Tuấn Anh vừa nói vừa mỉm cười gật đầu với Lâm Thanh Di, nhưng Lâm Thanh Di lại có chút bối rối nhìn sang chỗ khác.

Nhìn thái độ của Vương Tuấn Anh đối với Lâm Thanh Di, rồi lại nghĩ đến những gì anh ta nói vừa rồi, Hạ Vân Tuyết như đoán được điều gì, sau khi nhìn Lâm Thanh Di thật sâu, cô ta nghiêm túc hỏi: "Anh Vương, không biết là anh rốt cuộc đã mời đến vị tiền bối nào cơ?"

Hạ Vân Tuyết vừa mong đợi vừa có chút không tin, rốt cuộc thì bệnh tình của ông nội cô ta rất tệ, trước khi đến nhà họ Lâm, cũng đã mời rất nhiều chuyên gia nhưng đều không được chữa trị hiệu quả, nếu không thì bác cả Hạ Văn Tân của cô ta cũng sẽ không cần dẫn người đến bao vây nhà họ Lâm

Vương Tuấn Anh nhìn thấy ánh mắt của Hạ Vân Tuyết, cười đáp: "Triệu Thiên Hoàng"

Cái gì?

Tuy là Hạ Vân Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ lại là Triệu Thiên Hoằng.

Triệu Thiên Hoàng, hội trưởng của Hiệp hội Đông Y Hoan Châu, là một cao thủ y thuật, đã từng chữa trị cho không ít nhân vật lớn, thậm chí là danh y nổi riêng lấy lừng trong cả nước

Nhà họ Hạ từ trước đã liên hệ với Triệu Thiên Hoằng, nhưng mà Triệu Thiên Hoàng không ở Hoan Châu, mà lại đang chữa bệnh cho một nhân vật lớn không kém vị thế so với nhà họ Hạ, cho nên cũng không có mời nổi, nhà họ Vương hiển nhiên là đã dùng cách khác để mời Triệu Thiên Hoằng đến đây.

Càng nghĩ càng kích động, Hạ Vân Tuyết theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không thấy bóng dáng Triệu Thiên Hoăng, không khỏi hỏi: “Anh Vương, ông Triệu còn chưa tới sao?" “Sắp tới rồi.” Vương Tuấn Anh nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên, còn nhớ hôm đó lúc tôi gần đi đã nói gì không?

Sở Quốc Thiên híp mắt chỉ ra: "Anh Vương còn khoan thai như vậy, mấy ngày nay không phải là sống không được thoải mái sao?" “Thì ra là anh!”

Ai biết Vương Tuấn Anh khi nghe thấy lời này, sắc mặt liền thay đổi, sau đó liền nổi giận đùng đùng. Ngày hôm đó, sau khi rời đi khỏi Bệnh viện Đông y Lâm Thị, Vương Tuấn Anh cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, nhưng lúc đó anh ta không quan tâm lắm.

Tối hôm đó, anh ta đến hộp đêm tìm gái, nhưng có làm sao cũng không cứng lên được nên sợ quá phải vội vàng đi tìm bác

Tuy nhiên, anh ta đã đến khám gần như toàn bộ các chuyên gia về bệnh nam khoa của Hoan Châu mà không tìm ra nguyên nhân, khiến cuộc sống hàng ngày của anh ta đều vô cùng gian nan

Trong cơn tuyệt vọng, anh ta đã tìm đến bố của mình và nhờ ông mời Triệu Thiên Hoàng bất kể là dùng cách gì đi chăng nữa, bố của anh ta đã không làm anh ta thất vọng, vì vậy mà ông Triệu đang ở xa vội vã trở về ngay trong đêm.

Đúng lúc này, anh ta cũng biết được chuyện của nhà họ Lâm và nhà họ Hạ, nên dùng một viên đá bắn trúng hai con chim, anh ta cố ý thông báo cho Triệu Thiên Hoằng trực tiếp đến biệt thự nhà họ Lâm.

Sở Quốc Thiên không quan tâm đến sự tức giận trên mặt Vương Tuấn Anh, hất hàm nói: “Anh Vương, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu trong vòng một tuần mà không chữa trị được hiệu quả, tôi sợ rằng đời này anh vĩnh viễn sẽ không thể nào giao hợp được đâu.

Trong lòng Vương Tuấn Anh trầm xuống, nhưng sau đó anh ta chế nhạo: "Sở Quốc Thiên, mặc dù tôi không biết anh đang làm cái quái gì, nhưng đừng quên, tôi đã mời được ông Triệu rồi, ông ấy sẽ có thể khiến tôi hồi phục hoàn toàn. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, mạnh mẽ cưỡi vợ anh ở dưới thân mình.

Vương Tuấn Anh nói xong liền phá lên cười ha ha...

Đôi mi thanh tú của Lâm Thanh Di nhíu lại, cô ấy không nghe thấy Vương Tuấn Anh và Sở Quốc Thiên nói gì, nhưng trong lòng cô ấy có dự cảm không lành.

Ngay khi cô ấy định hỏi Sở Quốc Thiên, đột nhiên, một chiếc Audi A6 vững vàng dừng lại ở cửa biệt thự. “Ông Triệu, ông đến rồi!”

Vương Tuấn Anh vội chào hỏi khi nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc trắng lớn tuổi đang ôm hộp thuốc bước ra từ trong xe, Hạ Vân Tuyết ngắm nghĩ, cũng nhanh chóng bước đến tiếp đón.

Triệu Thiên Hoăng chỉ là nhẹ gật đầu, liền hỏi: "Đưa tôi đi gặp bệnh nhân “Được, thưa ông Triệu, mời ông đi theo tôi." Hạ Vân Tuyết nghe vậy vội kêu một nhóm vệ sĩ mở cửa ra.

Không ngờ vào lúc này, Triệu Thiên Hoảng cả người run lên như gặp ma, sau đó đặt hộp thuốc trong tay xuống, bước nhanh về phía Sở Quốc Thiên. “Triệu Thiên Hoằng của Hoan Châu, xin chào Chí Tôn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play