*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Soạt!

Hình như Sở Quốc Thiên cảm nhận được gì đó, chợt nhìn về phía Nam Cung Văn, lập tức thấy được ánh mắt tràn đầy trêu tức của anh ta.

Nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, Sở Quốc Thiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói với những bệnh nhân ở phía sau: "Mọi người không cần gấp gáp, tôi sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho mọi người!"

Có lẽ hành động vừa rồi của Sở Quốc Thiên đã được nhiều bệnh nhân tán thành, bọn họ chỉ hơi chút do dự một chút nhưng sau đó cũng tiếp tục yên lặng chờ đợi tới lượt.

May mắn trong phòng khám dự trữ một lượng lớn kim châm, nếu không cho dù có là Sở Quốc Thiên đi chăng nữa, cũng sẽ gặp phải khó khăn.

Nhìn thấy một nhóm bệnh nhân từng người một được Sở Quốc Thiên chữa khỏi bệnh, trong mắt Nam Cung Văn hiện ra một tia dữ tợn, anh ta nhìn đồng hồ trên tay một chút, trong lòng thầm mắng một câu, tại sao lại lâu như thế?

Tình cờ ngay lúc này Uông Giai Kỳ cũng nhìn về phía Nam Cung Văn, thấy vẻ mặt u ám của anh ta, còn tưởng rằng hành vi của Sở Quốc Thiên đã đảo lộn kế hoạch của anh ta, không khỏi trêu tức anh ta một chút: "Nam Cung Văn, thủ đoạn của anh cũng chỉ có vậy thôi sao? Xem ra cũng chả có gì đặc biệt cá."

"Ha ha, điều bất ngờ sẽ đến ngay thôi!" Nam Cung Văn hoàn hồn lại, giận dữ nói một câu.

Uông Giai Kỳ nhướng mày, cũng không chờ cô ấy kịp nói tiếp, chỉ nghe thấy điện thoại của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên.

"Cái gì? Tôi lập tức tới ngay!" Nào biết được, sau khi Sở Quốc Thiên nghe điện thoại xong, lập tức bỏ những bệnh nhân đang còn trong phòng khám lại, chạy thật nhanh ra ngoài cửa.

Uông Giai Kỳ trợn tròn mắt, chờ sau khi cô ấy khôi phục lại tinh thần, tức giận nói: "Nam Cung Văn, rốt cuộc anh đã làm gì với Sở Quốc Thiên?"

"Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là vợ anh ta có khả năng đã xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ ấy mà." Nam Cung Văn cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ mặt cười cợt trước đó.

"Anh... Đồ khốn khiếp!" Uông Giai Kỳ nghe xong lập tức sững sờ, oán hận mắng một câu.

Sau khi Sở Quốc Thiên ra khỏi phòng khám bệnh, lập tức bắt xe taxi, nhanh chóng chạy đến tiểu khu ở đường Đông Trang.

"Bố, Thanh Di sao rồi?" Sở Quốc Thiên gõ cửa, ngay sau khi cửa mở ra vội vàng lo lắng hỏi.

"Không lạc quan lắm, chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi, hy vọng sẽ không bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất." Lâm Minh Quang nặng nề thở dài một hơi, tinh thần sa sút hiện rõ trên khuôn mặt, trong chốc lát như già đi mười tuổi.

Sở Quốc Thiên không dám lơ là, sau khi nhìn Lâm Minh Quang một cái, vội vàng chạy đến chỗ Thanh Di đang nằm bất tỉnh trên giường, bắt mạch cho cô.

"Sở Quốc Thiên, ai cho cậu đến đây, mau buông con gái tôi ra!" Triệu Mai Hương thấy Sở Quốc Thiên đột nhiên chạy vào, tức giận hét lên.

Vào ngày hôm ấy khi Sở Quốc Thiên rời đi, Lâm Thanh Di cũng đã nói với bọn họ chuyện ly hôn, nói thật, tuy Triệu Mai Hương trong khoảng thời gian này đã thay đổi cái nhìn đối với Sở Quốc Thiên, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn còn hy vọng hai người có thể ly hôn, bà vẫn luôn tin tưởng rằng Lâm Thanh Di có thể tìm được một bến đỗ tốt hơn.

"Bà để cho cậu ấy nhìn xem thử đi, bây giờ xe cứu thương vẫn còn chưa tới, vừa hay Sở Quốc Thiên cũng là quân y." Thấy Triệu Mai Hương muốn kéo Sở Quốc Thiên ra, Lâm Minh Quang đi vào cùng với Sở Quốc Thiên vội vàng khuyên một câu.

Triệu Mai Hương bản năng muốn phản bác lại, nhưng khi nhìn đến Lâm Thanh Di còn đang hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bà vẫn nhịn xuống, chỉ là đôi mắt đỏ lên mắng một câu: "Nếu như con gái của tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không để yên cho cậu!"

Sở Quốc Thiên cũng không để ý tới Triệu Mai Hương, bởi vì anh đã biết được tình trạng của Lâm Thanh Di nên sắc mặt anh trở nên vô cùng u ám.

Dừng một chút, cổ tay anh rung lên, lấy những cái kim châm nhỏ dài châm từng cái vào cơ thể Lâm Thanh Di.

Triệu Mai Hương thấy thế, lập tức sợ hãi: "Sở Quốc Thiên, cậu điên rồi sao, sao cậu có thể châm kim lung tung vào người Thanh Di!"

Triệu Mai Hương nói xong lại muốn kéo Sở Quốc Thiên ra một lần nữa, nhưng Lâm Minh Quang đã kịp thời giữ bà lại: "Bà đừng rối lên nữa, Sở Quốc Thiên sẽ không làm Thanh Di tổn thương!"

Triệu Mai Hương sững sờ, có điều cũng yên tĩnh lại, tuy bà không thích Sở Quốc Thiên, nhưng cũng nhìn ra được tình cảm chân thật của Sở Quốc Thiên dành cho Lâm Thanh Di.

Thật lâu sau, Sở Quốc Thiên mới rút kim châm ra, sắc mặt buông lỏng đồng thời, nặng nề thở ra, nói: "Bố, mẹ, Bảo Nhi đi nhà trẻ rồi sao?"

"Đi rồi, buổi sáng sau khi tôi đưa



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play