*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

"Hả?" Uông Giai Kỳ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

"Có người muốn hãm hại cô, bây giờ cách tốt nhất chính là báo cảnh sát!" Sở Quốc Thiên nói xong đưa cây kim bạc về phía Uông Giai Kỳ.

"Cái này... Đây là trúng độc sao? Sao có thể như vậy được... Nhìn thấy trên chất lỏng màu đen trên cây kim bạc, Uông Giai Kỳ sợ hãi.

"Đừng hỏi tại sao, bệnh nhân này đã trúng độc trong thời gian quá lâu rồi, bây giờ còn đang nằm trong phòng khám bệnh của cô, nếu không mau đi báo cảnh sát, cô có thể sẽ gặp rắc rối lớn!"

Thấy Uông Giai Kỳ còn không có phản ứng, Sở Quốc Thiên nói tiếp: "Những người kia vừa rồi chính là cố ý ngăn không cho chúng ta vào, có thể là lo lắng chúng ta hội phá vỡ kế hoạch của bọn họ, hơn nữa vừa rồi tôi đã kiểm tra cơ thể bệnh nhân, ngoại trừ việc ông ấy bị trúng độc, thì còn bị ung thư gan ở giai đoạn cuối, theo phán đoán sơ bộ của tôi, khả năng cao nhất là muốn lừa bịp tổng tiền cô!"

Uông Giai Kỳ nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã chạy tới.

Dưới sự dặn dò của Sở Quốc Thiên, Uông Giai Kỳ đã phối hợp với cảnh sát cung cấp hình ảnh giám sát trong phòng điều khiển, đồng thời cũng thông báo cho cảnh sát mau chóng đưa bệnh nhân đến bệnh viện để kiểm tra.

Kết quả kiểm tra đúng như lời của Sở Quốc Thiên nói, bệnh nhân xác thực đã bị ung thư gan giai đoạn cuối, hơn nữa chỉ có thể sống không quá ba ngày.

Vốn dĩ, trước khi đưa đến phòng khám bệnh, độc tố trong cơ thể bệnh nhân cũng đã khuếch tán, nếu không phải Sở Quốc Thiên kịp thời đến điểm mấy chỗ huyệt vị của ông ta, có lẽ không cần chờ cảnh sát chạy đến, đã hoàn toàn tắt thở.

Sau khi cảnh sát tìm hiểu nguyên nhân và hậu quả của sự việc, nhanh chóng kết luận đây là một vụ lừa đảo, đưa tất cả đám người lúc trước ở trong phòng khám bệnh mang về đồn công an.

Thấy phòng khám bệnh đã hoạt động bình thường trở lại, nhưng vẻ mặt Uống Giai Kỳ vẫn còn vẻ nghiêm trọng, Sở Quốc Thiên không khỏi giật mình, mở miệng hỏi: "Bác sĩ Uông, nếu như tôi đoán không nhầm, thì có phải cô đã biết ai là người hãm hại cô rồi?"

Uông Giai Kỳ sững sờ, lập tức khổ sở nói: "Đúng vậy, tôi thực sự đã biết chủ mưu sau lưng là ai."

"Vậy vừa rồi sao cô không nói rõ với cảnh sát?" Sở Quốc Thiên nghi ngờ hỏi.

"Người đó là ông nội của tôi! Sao tôi có thể báo cảnh sát đến bắt ông tôi được!" Mũi Uông Giai Kỳ đau xót, nói xong nước mắt lập tức chảy xuống.

Trong lòng Sở Quốc Thiên rùng mình, không nghĩ tới ở phía sau chuyện này còn có ẩn tình như vậy.

Giống như cảm nhận được suy nghĩ

trong lòng Sở Quốc Thiên, sau khi Uông Giai Kỳ khóc một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Sở Quốc Thiên. Thì ra, Uông Giai Kỳ cũng không phải là một cô gái bình thường, cô ấy sinh ra ở một gia đình nhà y danh giá, ông nội của cô ấy càng là đại y có danh tiếng trong lĩnh vực Đông Y.

Sở dĩ ông nội của cô ấy muốn đưa ra cách xấu xa này, chỉ vì muốn Uông Giai Kỳ phải đóng cửa phòng khám bệnh ngoan ngoãn về lập gia đình, bởi vì Uông Giai Kỳ đã từng dứt khoát từ chối lệnh của ông, cô ấy không muốn kết hôn với người kia.

Nghe xong câu chuyện của Uông Giai Kỳ, Sở Quốc Thiên thấy tâm trạng của cô ấy vẫn không có khôi phục lại, vì vậy nói đùa một câu: "Xem ra lần này tôi đã phá hư mất chuyện tốt của ông nội cô, ông ấy sẽ không sai người đến giết tôi đấy chứ?"

Phụt!

Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Quốc Thiên, Uông Giai Kỳ lập tức nín khóc mỉm cười: "Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chết trước anh!"

Sở Quốc Thiên cười, sau khi anh thấy Uông Giai Kỳ đã điều chỉnh tốt cảm xúc, mới nghiêm túc nói: "Ông nội của cô vì muốn ép cô lập gia đình, còn dám dùng tới thủ đoạn bỉ ổi như thế, có thể thấy được quyết tâm của ông ấy lớn thế nào, cho nên kế tiếp, tôi khuyên cô một câu vẫn nên đóng cửa phòng khám bệnh lại đi, nếu không không chừng sau này vào một ngày nào đó lại xảy ra phiền phức lớn!"

"Không! Tôi sẽ không đóng cửa phòng khám bệnh!" Ai mà biết được, Uống Giai Kỳ lại không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối, trên mặt của cô ấy lộ ra một vẻ kiên định.

"Vậy lần sau gặp lại gặp phải chuyện như thế này cô sẽ làm gì?" Sở Quốc Thiên nhíu mày, tuy vừa rồi Uông Giai Kỳ nói cũng không quá cụ thể, nhưng anh vẫn dựa theo lời nói của Uông Giai Kỳ nghe được năng lực của ông nội cô ấy rất mạnh, cho dù hôm nay Uống Giai Kỳ thật sự bị tình nghi giết người, cũng sẽ nhanh chóng được thả ra.

Uông Giai Kỳ khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía Sở Quốc Thiên, tràn đầy hy vọng nói: "Sở Quốc Thiên, hay là anh đến chỗ này của tôi làm việc đi!" "Nhưng tôi không có giấy phép bác

"Cắt, anh còn từ chối làm hiệp hội Y học nước Viễn không làm hội trưởng cho hiệp hội y học tỉnh Hoãn, một cái giấy phép bác sĩ đối với anh tính là cái gì?" Nào biết được, Uông Giai Kỳ lại đưa vẻ mặt không cho là đúng trả lời một câu.

Mắt Sở Quốc Thiên co rút lại, không nghĩ tới Uông Giai Kỳ thậm chí ngay cả chuyện bí mật này cũng biết, có thể tưởng tượng được, gia cảnh nhà của cô ấy còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của anh.

Chần chừ một lúc, Sở Quốc Thiên gật đầu đồng ý: "Được thôi, vậy tiếp theo tôi sẽ tới chỗ cô kiếm cơm ăn rồi."

Uống Giai Kỳ nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cô ấy kích động nói: "Thật tốt quá, vừa hay phòng khám bệnh của tôi cũng cách nhà của anh không xa, anh



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play