Editor: Sasaswa

Tô Thần không để ý Tần Tu Trạch nữa mà tiếp tục bước về sau, chưa đi được hai bước đã nghe giọng một cô gái nói: "Để tôi giúp anh." Sau đó là tiếng Tần Tu Trạch lễ phép nói: "Cám ơn, hôm nay tôi đi gấp quên mang theo tiền."

Tô Thần bĩu môi khinh thường, ngoài trừ cậu, những người khác đều được Tần Tu Trạch đối xử ôn hòa lễ độ, người này giả bộ thật giỏi!

Tô Thần đi đến ghế cuối tìm một chỗ đứng rộng rãi, một tay cầm tay vịn, một tay cầm laptop. Cậu vừa đứng lại thì Tần Tu Trạch đã vội vàng chen tới.

Tần Tu Trạch đứng bên cạnh Tô Thần nói: "Tiểu Thần, để tôi cầm laptop giúp cho." Nói xong thì lấy đi túi đựng trong tay cậu, thấy Tô Thần không buông tay, hắn liền cầm luôn bàn tay đang xách máy tính của Tô Thần.

Tô Thần giãy hai lần không ra, sợ làm người khác chú ý, cậu chỉ có thể thả lỏng để hắn nắm tay mình.

Tần Tu Trạch hỏi: "Em mỗi ngày đều chen chúc với nhiều người như vậy sao?"

Tô Thần chỉ là lẳng lặng nhìn ngoài cửa xe, cũng không trả lời Tần Tu Trạch vấn đề.

Tần Tu Trạch lại hỏi hai câu, thấy Tô Thần không trả lời, hắn cũng không hỏi nữa, chỉ chăm chú nhìn một bên gò má mềm mại của cậu. Nhìn một hồi thì cúi đầu ghé lại gần lỗ tay Tô Thần, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: "Tiểu Thần, tôi biết trước đây tôi rất quá đáng với em, nhưng tình cảm của tôi là thật lòng, tôi sẽ không bao giờ đối xử với em như trước nữa! Em cho tôi thêm một cơ hội được không?"

Tô Thần nghiêng người tránh khỏi đôi môi đang lại gần của hắn, "Lúc nãy tôi đã nói rõ rồi."

Trong mắt Tần Tu Trạch loé lên một tia mờ mịt, không khắc chế âm lượng nữa, "Vậy tôi phải làm sao em mới chịu chấp nhận tôi một lần nữa?"

Bởi vì trên xe nhiều người nên ít ai chú ý đến hành động thân mật của hai người nhưng vẫn có vài người lén lút đánh giá bởi vì dung mạo của hai người thật sự quá xuất chúng. Bình thường vô tình nhìn thấy một người thôi đã không dễ dàng, lần này không chỉ một mà còn hai. Giọng nói Tần Tu Trạch có chút lớn, rất nhiều người dùng ánh mắt nghi hoặc dồn dập nhìn hai người.

Tô Thần có chút lúng túng, cậu cố gắng bình tĩnh nói: "Anh có thể chú ý hoàn cảnh chút được không?" Trên xe nhiều người như vậy, làm sao hắn lại không chú ý đến?

Tần Tu Trạch không thèm để ý đến ánh mắt của người khác nhưng hắn vẫn biết nơi này không phải là nơi nói chuyện, nhìn Tô Thần có chút giận, hắn cũng không nói gì nữa.

Đứng suốt một quảng đường, Tần Tu Trạch theo Tô Thần đi xuống xe.

Tô Thần xoay người lấy lại laptop: "Đến nơi rồi, anh đừng đi theo nữa." Nói xong không nhìn hắn một cái mà bước nhanh vào công ty.

Tần Tu Trạch chạy theo nắm lấy cánh tay cậu, "Tiểu Thần, em nói cho tôi biết, tôi phải làm sao em mới có thể chấp nhận tôi?" Thái độ hiện tại của Tô Thần làm Tần Tu Trạch rất nôn nóng bất an, đặc biệt là cậu còn không chịu chấm dứt với tiểu tử họ Hàn kia, hắn rất muốn Tô Thần cho hắn một lời hứa hoặc một kì hạn.

Tô Thần không muốn dằn co với hắn trên đường, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tần tổng, tôi đã nói rõ rồi, chúng ta đã chấm dứt vào ba năm trước, anh không thể buông tha cho tôi sao? Tôi..."

Tô Thần nói còn chưa dứt lời sắc mặt Tần Tu Trạch đã đen lại, hắn cố gắng khống chế sự phẫn nộ đang dâng lên, giọng nói âm trầm chậm rãi nói: "Tiểu Thần, giữa chúng ta từ trước đến nay chưa từng đứt đoạn, ba năm nay tôi chỉ tạm thời thả lỏng cho em, cho em tự do, nhưng bây giờ đã đến lúc em nên quay về bên cạnh tôi rồi!" Hắn thực sự không chịu được khi Tô Thần rũ sạch quan hệ với mình, gấp rút muốn thoát khỏi hắn, Tần Tu Trạch đã nhẫn nại rất lâu!

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch sắp nổi giận, người đi trên đường bắt đầu hiếu kì nhìn hai người.

Tô Thần không muốn bị người chế giễu, cau mày nói: "Tần tổng, tôi và anh không cách nào nói chuyện với nhau được. Hôm nay tôi rất bận, anh trước tiên có thể buông tha để tôi đi làm được không?"

Tần Tu Trạch dừng một chút nói: "Em đi làm sớm như vậy chắc chắn còn chưa ăn sáng, em chờ chút, tôi đi mua đồ ăn sáng cho em."

Tô Thần vội nói: "Phòng làm việc của tôi có đồ ăn, anh không cần mua, lát nữa tôi xong việc sẽ tự mình ăn." Nói xong thì bỏ rơi Tần Tu Trạch bước vào công ty.

Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.

Tô Thần ngồi trong văn phòng không bao lâu thì thấy Tần Tu Trạch mang theo túi đựng thức ăn đi vào.

Tô Thần cạn lời luôn rồi.

Tần Tu Trạch đặt đồ ăn bên cạnh cậu, nói: "Tiểu Thần, tôi mua đồ ăn cho em, em ăn trước đi rồi làm việc tiếp. Tôi về trước, buổi tối tới đón em."

Cậu sắp xếp đồ trên bàn, nhàn nhạt nói: "Buổi tối anh không cần tới, tôi phải đền nhà dì Khương."

Tần Tu Trạch sờ đầu Tô Thần, "Nghe nói chị Khương mang thai, từ khi đến H thị tới giờ tôi cũng chưa đến thăm chị ấy, buổi tôi chúng ta cùng nhau đi."

Tô Thần liếc nhìn thời gian, đã sắp bảy giờ, đồng nghiệp bắt đầu lục đục tới công ty. Cậu hiện tại chỉ muốn đuổi Tần Tu Trạch nhanh rời đi, vì vậy nói: "Buổi tối lại nói, anh về trước đi, tôi phải làm việc."

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần lần này không cự tuyệt nữa, cảm thấy thoải mái không ít. Hắn nhanh chóng ôm Tô Thần, trước khi cậu lấy lại tinh thần thì hôn nhẹ một cái lên môi cậu, "Tối gặp lại." Nói xong quay người nhanh chân rời đi.

Nhìn bóng lưng cao to thon dài của hắn, Tô Thần chợt cảm thấy một trận vô lực! Tần Tu Trạch giống như kẹo mè xửng, dính vào thì không cắt ra được.

Tô Thần lần đầu tiên gặp phải loại người mặt dày như vậy!

Nhìn bữa sáng đủ loại món ăn, Tô Thần thực sự không thấy ngon miệng, vừa vặn có mấy đồng nghiệp chưa ăn sáng, cậu lấy đồ ăn chia cho bọn họ.

Lúc xế chiều Tô Thần nhận được cuộc gọi từ Hàn Húc Đông, nhớ tới chuyện tối qua, cậu cảm thấy rất lúng túng. Tô Thần nhận điện thoại cũng không biết nói gì, trước đây cậu chưa từng gặp phải loại chuyện này.

"A Thần?"

Tô Thần ừ nhẹ một tiếng nói: "Ngày hôm qua thật không tiện, để anh chê cười rồi."

Hàn Húc Đông hỏi: "A Thần, tôi có thể hỏi quan hệ giữa hai người không?" Nói xong thì bỏ thêm một câu, "Nếu cậu thật sự coi thôi là bạn bè thì không cần che giấu."

Tô Thần dừng một chút rồi nói: "Chúng tôi trước đây đã từng qua lại, nhưng đây là chuyện của ba năm trước rồi." Cậu cảm thấy mình cần phải cho Hàn Húc Đông một lời giải thích, vì cậu thật tâm coi anh là bạn bè. Nếu như Hàn Húc Đông vì chuyện ngày hôm qua mà xem thường mình, hai người cũng không cần tiếp tục làm bạn bè nữa.

Tô Thần nói xong, Hàn Húc Đông yên lặng trong nháy mắt, "Có phải bây giờ hắn vẫn còn dây dưa với cậu không?"

Tô Thần ho nhẹ một tiếng, nói quanh co nửa ngày, không biết trải lời làm sao.

Hàn Húc Đông nói: "Tiểu Thần, cậu đừng giấu diếm nữa, tối qua thái độ của hắn như vậy rõ ràng là vẫn còn nhớ thương tình cũ. Nếu cậu thật sự không thích hắn thì tôi có thể giúp."

Tô Thần vội hỏi: "Húc Đông, cám ơn anh, tôi sẽ tự giải quyết."

Cậu không muốn Hàn Húc Đông liên quan tới chuyện này, kì thật cậu không nên liên lạc với anh. Nếu để Tần Tu Trạch biết cậu liên lạc với Hàn Húc Đông, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, Tô Thần không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Hàn Húc Đông không vì chuyện hôm qua mà xem thường cậu, còn chủ động giúp đỡ, như vậy Tô Thần đã rất cảm kích.

Hàn Húc Đông hỏi: "Cậu giải quyết thế nào? Hắn đang ở đối diện cậu kia mà."

Tô Thần nghẹn lại, đối mặt với Tần Tu Trạch cậu không biết nên làm gì, hiện tại cậu có tâm thái như một con đà điểu, đi tới đâu hay tới đó. Nhưng nếu phải tiếp tục bước đi, đến cuối cùng cậu vẫn đi vòng quanh Tần Tu Trạch, hắn giống như một loại bệnh độc, không chỉ len lỏi vào công việc, sinh hoạt của cậu, mà còn len lỏi vào người thân của Tô Thần.

Tô Thần biết loại người như hắn rất đáng sợ, nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới có thể thát khỏi.

Thấy Tô Thần nửa ngày không nói gì, Hàn Húc Đông lại nói: "Tiểu Thần, bây giờ cậu có thể ra ngoài không? Tôi đang đứng dưới công ty cậu, chúng ta gặp mặt nói chuyện được chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play