Tần Tu Trạch đối diện với đôi mắt trừng to của Tô Thần.
Nhìn, nhìn đến hai vành mắt đỏ lên, đôi mắt trong nháy mắt bịt kín một tầng hơi nước, giống như chỉ cần chớp nhẹ một cái, giọt nước mắt sẽ lập tức trào ra.
Biết Tô Thần sắp khóc, Tần Tu Trạch vừa giận vừa buồn cười, lại có chút không đành lòng! Hắn nắm lấy cằm cậu, thấp giọng hỏi: "Thế nào? Làm trợ lí cho anh rất oan ức sao?" Có bao nhiêu người giãy giụa muốn cướp vị trí nãy nhưng hắn vẫn không muốn! Thật là có phúc mà không biết hưởng!
Tần Tu Trạch định hôn Tô Thần nhưng cậu lại vội vàng đẩy ra cái tay đang nắm cằm mình, đứng lên nói: "Tôi muốn đi học."
Bị Tô Thần đẩy ra, Tần Tu Trạch cũng không tức giận, "Đúng lúc anh cũng tính đi làm, để anh đưa đi."
Tô Thần lắc đầu nói: "Chỉ cách có một con đường, không cần anh đưa đi, đi bộ coi như rèn luyện sức khỏe."
Tần Tu Trạch biết Tô Thần đang tức giận chuyện vừa rồi, nghĩ để cho cậu ở một mình lấy lại bình tĩnh cũng được, không nên miễn cưỡng. Tô Thần vừa xoay người trở về thì hắn tốt bụng nhắc nhở: "Nhớ mặc áo cao cổ."
Nghe lời Tần Tu Trạch nói, sống lưng Tô Thần cứng đờ, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, bởi vì đi gấp nên tác động đến vị trí bị thương phía sau, có chút đau, bước chân của cậu loạng choạng không được tự nhiên.
Tần Tu Trạch thấp giọng cười ra tiếng, ánh mắt vững vàng nhìn bóng lưng của Tô Thần cho đến khi cánh cửa đóng lại, mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
***
Tô Thần đi tới trước gương lớn, nhìn vết tích trên hầu kết, cổ và xương quai xanh, trong lòng cực kì căm tức!
Mùa đông còn tốt, cậu có thể mặc đồ kín để che đi nhưng bây giờ đang là tháng sáu, khí trời ấm áp, tất cả mọi người đều mặc quần áo cộc tay, cậu lại chỉ có thể mặc đồ dài, còn phải cài đầy đủ các nút, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.
Tô Thần phát hiện Tần Tu Trạch bề ngoài thì rất cưng chiều nhưng trên thực tế thì hắn lại rất khống chế mình! Chuyện nhỏ Tô Thần còn chấp nhận, nhưng liên quan đến tương lai sau này, Tần Tu Trạch lại dễ dàng quyết định như vậy! Thật làm cho Tô Thần cảm thấy khó chịu!
Tô Thần cảm giác mình chỉ là công cụ phát tiết của hắn, tác dụng duy nhất chính là để hắn hạ hỏa! Càng nghĩ như vậy, trong lòng Tô Thần càng thêm nguội lạnh!
Tô Thần thật sự không thể hiểu tại sao Tiểu Duệ lại yêu một người như Tần Tu Trạch?! Có thể là Tần Tu Trạch đối xử với Tiểu Duệ không giống với cậu, hơn nữa Tần Tu Trạch vẻ ngoài tuấn nhã, khí chất ôn nhuận rất dễ dàng mê hoặc người khác, cũng chỉ có ở trước mặt Tô Thần mới để lộ bản tính ác liệt.
Ấn tương của Tô Thần đối với Tần Tu Trạch vừa chuyển biến tốt thì hiện tại cậu lại cảm thấy hắn chính mặt người dạ thú!
Tô Thần nghĩ mình nên cân nhắc tới lời đề nghị của Tiểu Duệ, cậu không muốn tiếp tục ở lại để Tần Tu Trạch tùy ý dầy xéo.
Hơn nữa công việc làm trợ lí cho hắn, nghe thì êm tai nhưng thực ra giống như làm bảo mẫu. Không! Còn không bằng bảo mẫu, bảo mẫu nhiều lắm chỉ là nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, cậu còn phải bồi hắn ngủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT