Editor: Sasaswa

"Ồ? Tại sao?"

Tô Thần sửng sốt, không ngờ Tần Tu Trạch sẽ hỏi mình nguyên nhân. Tô Thần cũng không thể nói là do hắn chắc chắn sẽ không quản được hạ thân của mình, đây là cách nhanh nhất để hai người kết thúc mối quan hệ này, trong lòng Tô Thần thực sự nghĩ như vậy!

Tô Thần ngừng một chút nói: "Tôi sợ bị nhiễm bệnh!" Việc này cũng là một trong các nguyên nhân, cùng nhiều người quan hệ thì xác suất mắc bệnh càng lớn. Đặc biệt là quan hệ nam nam, nghe nói càng dễ nhiễm bệnh hơn! Tuy Tô Thần biết mình nói vậy Tần Tu Trạch sẽ tức giận, nhưng vì sức khỏe của mình, cậu vẫn phải nói. Vì vậy Tô Thần cong môi lại nói: "Anh bên ngoài có rất nhiều người, rất dễ nhiễm bệnh. Sau đó anh ở cùng với tôi, khẳng định sẽ lây bệnh cho tôi."

Vẻ mặt Tần Tu Trạch trong nháy mắt càng đen hơn, hắn cảm thấy Tô Thần đang ghét bỏ mình. Tuy cậu không nói thẳng, nhưng trên mặt Tô Thần đang hiện rõ bốn chữ "Tôi chê anh bẩn!"

Tô Thần không chú ý sắc mặt Tần Tu Trạch, tiếp tục hỏi: "Tần ca, vậy được không?" Tô Thần cảm thấy đề nghị của mình rất hợp lý, nếu hắn tìm người khác, cũng là chứng minh hắn đối với mình đã hết hứng thú, vậy tại sao không thể buông tha cho cậu?!

Thấy Tô Thần mở to đôi mắt trong suốt, mong đợi nhìn mình, bộ dáng đơn thuần làm người khác cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Có điều trong lòng Tô Thần bây giờ nhất định là đang mong chờ câu trả lời của hắn, cậu muốn nhanh chóng thoát thân, Tần Tu Trạch nghĩ vậy liền nhíu mày một cái, trong lòng khó giải thích được cảm thấy đau buồn.

Tần Tu Trạch nghĩ Tô Thần có chút ngây thơ, mọi chuyện giữa hai người chỉ có thể do hắn quyết định, coi như hiện tại hắn đáp ứng yêu cầu của Tô Thần, nhưng đến lúc đó Tô Thần muốn rời đi còn phải xem xem hắn có đồng ý hay không! Lúc hắn còn hứng thú thì bất cứ chuyện gì xảy ra gì đều không đáng kể, còn khi Tần Tu Trạch không muốn thì dù cậu dùng cách nào cũng không thể ở lại, nhưng Tô Thần không hiểu được những điều này.

Cho dù không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Tô Thần, nhưng Tần Tu Trạch vẫn phải nói thẳng: "Cậu cứ yên tâm ở cùng tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi cậu, những thứ khác cậu không cần nghĩ tới. Còn thời gian chúng ta kết thúc, việc này càng không cần cậu quan tâm." Nói xong liền thấy mặt Tô Thần trắng bệch, Tần Tu Trạch giơ tay lên, giống như động viên sờ sờ hai má Tô Thần, nhẹ giọng nói: "Đừng bàn điều kiện với tôi, khi nào tôi muốn chấm dứt thì tự nhiên sẽ cho cậu rời đi."

Nhìn Tần Tu Trạch sờ mặt mình như sủng vật, Tô Thần tức giận vỗ bỏ tay hắn, "Anh có ý gì?" Tô Thần bình thường tuy luôn im lặng, nhẫn nại, nhưng cậu cũng có lúc tức giận.

Đối mặt với Tần Tu Trạch, Tô Thần tự nhận mình đã ủy khuất nuốt giận vào bụng, bị hắn cường bạo cũng nhịn xuống không tức giận, còn bình tĩnh cùng hắn ăn cơm, hiện tại cậu chỉ muốn biết rõ ngày kết thúc cũng không được sao?! Có là tội phạm đi chăng nữa thì cũng có quyền biết mình bị xử bao nhiêu năm! Tại sao cậu không thể được biết?! Không cho Tô Thần cái kỳ hạn, giống như việc cậu bị xử tù chung thân, cảm giác như vậy rất tồi tệ, cảm thấy hết hi vọng!

Tần Tu Trạch nhìn tay mình bị gạt ra sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn nghĩ mình đã quá mức chiều chuộng Tô Thần, đến mức cậu không biết rõ vị trí của mình, nhiều lần chống đối hắn. Việc này nếu đổi thành người khác, Tần Tu Trạch sớm đã đánh cho người kia bất tỉnh.

Tần Tu Trạch nỗ lực áp chế cơn bạo ngược trong lòng, tự nói với mình, Tô Thần bây giờ còn đang bị thương, nếu hiện tại chỉnh cậu thì sợ rằng mấy ngày tiếp theo cậu không thể xuống giường.

Nhưng nếu cứ mặc Tô Thần đòi hỏi và Tần Tu Trạch cứ thuận theo cậu thì không phải là biện pháp, dù sao vẫn phải cho Tô Thần chút bài học. Nghĩ như thế, Tần Tu Trạch lập tức đứng lên, ôm ngang Tô Thần đi về phòng ngủ.

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch ôm mình đến phòng ngủ, vừa hoảng vừa sợ, Tần Tu Trạch muốn cưỡng bức mình lần nữa sao? Phía dưới của cậu còn chưa ổn, nếu làm một lần nữa, hậu quả... Tô Thần càng nghĩ càng sợ, bắt đầu giằng co, nhưng vô luận cậu giãy dụa thế nào vẫn không thoát khỏi hắn. Tô Thần cuống lên, một bên bay nhảy một bên cả giận nói: "Anh tên khốn kiếp này! Thả tôi xuống!"

Tần Tu Trạch lạnh lùng nói: "Nếu không muốn bị thương nặng hơn thì thành thật cho tôi." Nói rồi lấy thuốc mỡ trong tủ đầu giường ra, thấy Tô Thần còn muốn chạy liền kéo cậu trở lại.

Tô Thần biết mình làm gì cũng vô ích, bị dọa đến sắp khóc.

Tô Thần bây giờ rất hối hận vì vừa nãy chọc giận Tần Tu Trạch, không nên đắc tội với người mình không thể phản kháng, nếu không người cuối cùng chịu khổ vẫn là bản thân!

Tô Thần giọng run run, giống như sắp khóc: "Tần ca, tôi hiện tại còn rất đau, thật sự không được."

Tần Tu Trạch lúc đầu chỉ muốn dọa Tô Thần một chút, cơ thể cậu đang không khỏe, nếu hắn tiếp tục xằng bậy chắc chắn sẽ có chuyện. Tần Tu Trạch thấy mình còn chưa làm gì mà Tô Thần đã sắp khóc tới nơi, có chút dở khóc dở cười, tức giận cũng tiêu tán hơn nửa.

Tần Tu Trạch vỗ nhẹ Tô Thần, cảnh cáo nói: "Cậu bình tĩnh chút, chớ lộn xộn, tôi chỉ muốn bôi thuốc thôi. Cậu nếu còn lộn xộn thì tôi không hứa chắc."

Tô Thần hít mũi, quay đầu nhìn Tần Tu Trạch, không quá tin tưởng hỏi: "Thật chứ?"

Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần hai mắt hồng hồng nhìn mình, âm thanh còn lộ ra chút oan ức, như con thỏ nhỏ bị kinh sợ. Tần Tu Trạch biết là do mình dọa cậu. Hắn vừa nghĩ vậy liền thương tiếc không thôi, lửa giận cuối cùng bị dập tắt hết.

Tô Thần khó chịu nắm lấy tay Tần Tu Trạch, nhỏ giọng nói: "Tần ca, để tôi tự làm."

Tần Tu Trạch mặc kệ cậu, rút tay mình ra tự bôi thuốc cho cậu.

Cơ thể Tô Thần đau đơn co rúm lại, cậu chỉ có thể cắn chặt gối, tránh trường hợp mình không chịu được la lên.

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần yên tĩnh nằm đó mới thoả mãn giúp cậu kéo lại quần, lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên.

Hôm nay là mười lăm âm lịch nên trước đó Đông Tử đã hẹn Tần Tu Trạch đi tụ họp, vốn là Tần Tu Trạch muốn ở nhà chăm sóc Tô Thần, nhưng cùng Tô Thần ở một chỗ với hắn chính là một loại dằn vặt. Mà cơ thể Tô Thần hiện tại không ổn, Tần Tu Trạch không thể dẫn cậu đi cùng, cho nên hắn chỉ có thể bôi thuốc cho Tô Thần trước, sau đó mới đi cùng bọn Đông Tử. Hiện tại đã sáu giờ, hắn bôi thuốc cho Tô Thần xong cậu cũng có thể nghỉ ngơi.

Tô Thần được Tần Tu Trạch cho uống thuốc và bôi thuốc đầy đủ, sau đó hắn dặn dò: "Cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài một chuyến, sẽ về rất muộn, có việc thì gọi điện thoại." Điện thoại của Tô Thần để quên ở trường nên hắn sợ cậu không nhớ số của mình, liền đem danh thiếp đặt trên tủ đầu giường, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới rời đi.

Tô Thần không ngờ Tần Tu Trạch lại dài dòng như vậy, cậu là người lớn hai mươi tuổi chứ có phải đứa nhỏ vài tuổi đâu.

***

Lúc Tần Tu Trạch đến club, mọi người đa số đã đến đông đủ, lúc này bọn họ đang uống rượu tán gẫu, bên người đều có mỹ nhân bồi tiếp.

Thấy Tần Tu Trạch đến, Đông Tử oán giận nói: "Sao bây giờ mới đến, tụi tao chờ mày mà sắp chết đói tới nơi, bữa này phải mày trả!"

Tần Tu Trạch cười nói: "Tao bận chút chuyện nên đến trễ, tụi bây muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái."

Đông Tử nói: "Tự mày nói đó nha, vậy tao không khách khí đâu." Nói rồi gã gọi nhân viên phục vụ tới bắt đầu kêu món.

Tần Tu Trạch vừa ngồi xuống, liền nghe Chu thiếu nói: "Không thể dễ dàng tha cho nó như vậy được, nhất định phải phạt ba ly rượu. Tiểu An, lại đây rót rượu cho Tần thiếu." Tần Tu Trạch thời gian gần đây đều do Tiểu An bồi tiếp, nên trong suy nghĩ của bọn họ, Tiểu An là người của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play