Lâm Tịch Cận đã chơi một ngày sảng kɧօáϊ nên y đến chậm. Chờ y chậm rãi ăn xong điểm tâm thì bên kia tùng đình uyển đã sớm náo nhiệt.
Vẫn là Triệu Mặc Khiêm chờ không kiên nhẫn, phái người đến gọi y, y mới cảm thấy mình đã kéo dài thời gian quá lâu, vội thay xiêm y mới, chạy đi qua.
Khi y tới nơi thì yến hội đã sớm mở. Y đi vào, ngay lập tức nhận được ánh mắt không tốt. Lâm Ngọc Hồng hừ lạnh một tiếng, lành lạnh châm chọc, nói :" Haiz, Tứ đệ mặt mũi thật lớn, làm cho mọi người phải chờ đợi ". Trai qua việc y được Triệu Mặc Khiêm che chở, vài người không có khả năng không để ý đến tồn tại của Lâm Tịch Cận.
Lâm Ngọc Châu đúng lúc mà kéo muội muội, đối mặt với Lâm Tịch Cận ôn hòa nói :" Tứ đệ, ngươi tới trễ, canh giờ đã không còn sớm, chúng ta cũng không chờ ngươi, ngươi đừng tự trách ".
Mặt trắng mặt đỏ, vẫn phối hợp ăn ý như cũ, không hổ là song sinh, nhưng loại ăn ý này có thể tiếp tục bao lâu đây ?
" Đại tỷ nói sao, ta sao có thể không biết thân biết phận mà trăm triệu lần không nên để tỷ tỷ chờ ta ".
Lâm Tịch Cận không mặn không nhạt trả lời một câu, liền đi tới chỗ gần Triệu Mặc Khiêm ngồi xuống. Về phần câu " Biết thân biết phận " dẫn tới ánh mắt của bao người.
Lâm Ngọc Hồng dù trong lòng không ngừng mắng chửi cũng không thể nào mà nói ra ngay tại đây, trong lòng liền tích tụ oán khí, lại bầu vặn nhìn thấy ánh mắt của Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ đã rơi vào khoảng không nào, nhất thời trong lòng càng thêm ủy khuất mà thốt ra, nói :" Tứ điện hạ, đại tỷ đã luyện thật lâu " Phượng múa ", hôm nay tại đây mà xin múa một khúc ".
Lời nói rõ ràng như vậy, người ở đây không phải ngốc, ai mà nghe không hiểu ?
Sắc mặt Triệu Thế Vũ phát lạnh, trong lòng lại trầm xuống, cho dù mãi ngóng trông Triệu Mặc Khiêm cho hắn một biện pháp tốt, thì trong lòng tối tăm cũng không thể nào che dấu được.
Kỳ thật sau khi Lâm Ngọc Hồng thốt ta liền hối hận, nàng biết đại tỷ sau khi bị Đại hoàng tử cự tuyệt liền chuyển hướng lên người Tứ hoàng tử, nhưng chính mình làm sao không muốn Tứ hoàng tử chú ý ? Nhưng bây giờ nàng đã bị hạ chỉ tứ hôn, sẽ không bao giờ đảo ngược được tình thế, chỉ có thề cưỡng chế sự ngưỡng mộ trong lòng, hết hi vọng mà đi theo Nhị hoàng tử thôi. Tình yêu của chính mình hoàn toàn kết thúc rồi, sao có thể không thành toàn cho tỷ tỷ ?
Nghĩ đến đây, nàng ngược lại thay Lâm Ngọc Châu nói chuyện :" Tứ điện hạ, hôm nay ngài phải hảo hảo mà thưởng thức một chút ".
Lâm Ngọc Châu vốn hiểu được Lâm Ngọc Hồng trực tiếp nói ra như bậy không quá thỏa đáng, nhưng nói thì đã nói, tưởng tượng một chút cũng chưa chắc không thể, liền cười nói :" Nhị muội, ngươi cũng đã luyện tập thật lâu, không bằng ta đánh đàn, ngươi khiêu vũ ".
Nội tâm Lâm Ngọc Hồng vui vẻ, tuy nói là cưỡng chế suy nghĩ kia, nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ đến, nay có cơ hội đem tài hoa của mình biểu hiện ra, cũng mà một sự kiện đáng mừng, vội vàng đáp ứng.
Lúc sau liền đi sang hậu đường thay xiêm y.
Lâm Thương Hải thấy hai tỷ muội đáng yêu, lanh lợi lại có nhiều tài năng, trong lòng thực an ủi, trong miệng lại nói :" Tiểu nữ bị lão phu chiều hư, mong nhị vị hoàng tử thưởng thức một chút ".
Nhị hoàng tử tự nhiên mà khách khí một chút, !à Triệu Mặc Khiêm cái gì cũng không nói, mắt lạnh luôn nhìn về phương hướng không bóng người, lúc này quay đầu lại cũng là nhìn về phía Lâm Tịch Cận, mi đầu nhăn lại một chút.
Lâm Tịch Cận không phải ngốc tử, y hiểu được vì sao người này sinh khí, Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng không hề nể mặt người có hôn ước chan chính là y mà ra sức câu dẫn Triệu Mặc Khiêm, quả thực khinh người quá đáng. Bất quá, y không vội, y nghĩ hai tỷ muội này hôm nay phải khoe khoang tài nghệ một chút, không sao, cứ để hai nàng bộc lộ.
Thái độ của Lâm Thương Hải đã biểu lộ lo lắng cho hai tỷ muội nàng, Lâm Tịch Cận không muốn mở miệng tranh chấp, y thần sắc lạnh nhạt, đứng dậy đi đến bên người Triệu Mặc Khiêm, cùng hắn ngồi trêи cùng một cái ghế, tự nhiên mà cầm lấy hoa quả để trêи bàn trước mặt mà ăn, bộ dáng thập phần vui sướиɠ. Nhất thời, sắc lạnh trêи người Triệu Mặc Khiêm dịu đi vài phần, tự tay cầm nho lột vỏ, đút cho Lâm Tịch Cận.
Sắc mặt Lâm Thương Hải nhất thời khó xem :" Hiền vương như vậy, sợ là không hợp với cấp bậc lễ nghĩa...."
Triệu Mặc Khiêm cũng không cho ông có cơ hội nhiều lời, lạnh lùng nói :" Tịch nhi còn nhỏ, sẽ không có ai dám nói huyên thuyên ".
Lâm Thương Hải cũng đành ngượng ngùng không nói gì nữa, Hiền vương không phải là người không có chỗ dựa vững chắc như Nhị hoàng tử, ông không dám lỗ mãng.
Chỉ chốc lát sau, đàn đã dọn xong, Lâm Ngọc Hồng cũng đổi tốt xiêm y.
Lâm Tịch Cận liếc một cái liền nhận ra nàng mặc xiêm y hoa lệ, trân châu lóe sáng, bỗng nhiên mím môi cười, dùng tay lặng lẽ kéo vạt áo Triệu Mặc Khiêm. Thanh sắc Triệu Mặc Khiêm bất động, nhíu nhíu mi, người thông minh như hắn thì có gì mà không rõ ?
Ngón tay nhỏ dài của Lâm Ngọc Châu gảy đàn, âm thanh trong trẻo lọt vào tai, Nhị hoàng tử khen một tiếng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT