Lâm Ngọc Châu lại nói :" Vào thời điểm quạn trọng, cũng chỉ phải sử dụng những thủ đoại đó, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc. Cha, việc này chúng ta hãy suy nghĩ cẩn thận lại ".

Cho dù nói như vậy nhưng biện pháp của Lâm Ngọc Hồng chẳng khác nào uyển chuyển phủ nhận, cho dù tình cảm tỷ muội của hai người trước nay vô cùng tốt nhưng trong lòng Lâm Ngọc Hồng cũng có chút bất mãn, sắc mặt nhất thời càng trở nên khó coi, mọi người cho rằng nàng bị mất mặt mà chịu đựng, đều xem như không hiểu.

Ánh mắt Triệu Thế Vũ dừng trêи người Lâm Ngọc Châu, chỉ cảm thấy nét đẹp của nàng thật làm cho tim người ta đập thình thịch , mấu chốt là nàng còn là một nữ nhân thông minh, .... Nội tâm không tự chủ mà tiếc nuối, chẳng lẻ chính mình chỉ có thể thú Nhị nữ nhi của phủ tướng quân sao ?

Đối với đề nghị của Lâm Ngọc Châu, Lâm Thương Hải có chú vui mừng mà cười, nói :" Ngọc Châu,  có ý kiến gì hay không ?"

Hôm nay Tứ hoàng tử ở đây, Lâm Thương Hải đại khái cũng biết tâm tư của nhi nữ. Đại hoàng tử đã muốn quyết đoán cự tuyệt lần kết giao này, hơn nữa cũng sắp rời khỏi kinh thành, nên xem như là không có khả năng, chỉ còn Tứ hoàng tử, người này....

Lâm Thương Hải đúng là xem nhẹ ý tử của Hoàng đế, trong lòng ẩn ẩn chút chờ mong, cho nên mới cố ý để Lâm Ngọc Châu một phen biểu hiện tốt.

Lâm Ngọc Châu cười nói :" Cha, chuyện lớn như vậy, cho dù ta có chủ ý gì cũng không có khả năng nói ra liền được. Dù sao nếu làm không tốt sẽ liên lụy nhiều người. Cho nên cho ta một ngày suy nghĩ, ngày mai, vào lúc này Ngọc Châu sẽ có câu trả lời cho Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử ".

Đây là biến thành mời, Triệu Thế Vũ mỉm cười đáp :" Ngày mai ta nhất định tới ",

Gả lại phát hiện Triệu Mặc Khiêm tựa hồ có ý muốn từ chối, lại nói :" Tứ đệ, vì để Nhị ca ta đây có được biện pháp tốt, ngươi cũng không được cự tuyệt ". Trong lòng vẫn đang nghĩ, phụ hoàng đã đem việc này giao cho gã, nên tất cả sự tình gã phải lo liệu, cho dù biện pháp là Hiền vương đưa ra thì công kao cũng chỉ có một mình gã.

Triệu Mặc Khiêm nhíu mi, khí lạnh trêи người nbày càng dầy, hắn lạnh lùng " Ân " một tiếng, lạu đột nhiên quay đầu nói với Lâm Tịch Cận :" Tiểu Tịch, theo ta đi chợ một chuyến, ngươi nên mua thêm vài thứ, Tứ thiếu gia của tướng quân phủ, hôn thê của bản vương lại ăn mặc một thân xiêm y của hạ nhân, là đạo lý gì ?"

Lâm Tịch Cận cùng những người của Lâm gia đứng cùng một nơi, cái loại trước sau đối lập này làm y ẩn ẩn có chút phiền toái mà đứng lên.

" Cũng thuận tiện mua một ít giấy mực về tập viết, Đại tỷ cùng Nhị tỷ ngươi cũng đều học được cầm, kì, thi, họa, thậm chí là binh pháp, ngươi đường đường là Tứ thiếu gia của Tướng quân phủ, cái gì cũng không biết là đạo lý gì ? Ngươi dù sao cũng phải mau chóng học một ít, quý phủ của bản vương cồn việc rất nhiều, mắc công đến lúc đó cái gì cũng không biết ".

Lâm Tịch cận vốn đang thờ ơ lạnh nhạt, bỗng giật mình.

Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng hít sâu một hơi.

Sắc mặt Lâm Thương Hải ngày càng khó coi.

Triệu Thế  Vũ thì kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ rằng Hiền vương đột nhiên gây khó dễ, chỉ mấy lời ngắn ngủi lại nhắm thẳng vào đúng trọng tâm.

Lâm Tịch Cận phản ứng rất nhanh, sắc mặt lúc này hồng lên, xấu hổ, ngượng ngùng nói :" Hiền vương, ta, ta chắc chắn sẽ cố gắng học tập, tuyệt không như ngày xưa ". Y lập tức dùng nét mặt cảm động , ngửa đầu nhìn Hiền vương :" Lúc này ta đã bất đồng , ta được Hiền vương quan tâm như vậy, đó là, là...."

Nói xong lời cuối cùng, khó nhịn nghẹn ngào, nói không ra lời,  nhìn bộ dạng y gầy teo nho nhỏ, nhìn qua có chút đáng thương. Thần sắc Triệu Thế Vũ nguyên bản có chút khinh thường, chỉ vì một màn này mà chậm rãi thối lui, nét mặt có chút phức tạp mà có cảm giác đồng bệnh tương liên...

Lúc này Lâm Ngọc Châu đã hoàn hồn, nhanh chóng dấu đi sự khϊế͙p͙ sợ dưới đáy mắt, vội nói :" Tứ hoàng tử hiểu lầm, không phải là Tứ đệ cái gì cũng chưa học mà là thân thể hắn không tốt, nhiều năm uống dược, cũng không thừa tinh lực..."

Triệu Mặc Khiêm nhìn không chớp mắt :" À! Phải không ? Vậy vì sao quý phủ không có thường mời đại phu ? Phòng của tiểu Tịch, bản vương đã đến, đừng nói là dược, một lá dược cũng không thấy ".

Trực tiếp chấp vấn, không có chút ý tứ muốn buôn tha nào, mi mắt Lâm Thương Hải nhăn ra một đường thật sâu, đáy mắt xuất hiện nộ khí, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lâm Tịch Cận, quả nhiên là đã dưỡng ra một kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa.

Lâm Ngọc Hồng nhị không được, nàng tức giận nhìn Lâm Tịch Cận, khiển trách :" Tứ đệ, ngươi thế nào mà lại hướng Hiền vương cáo trạng, nói quý phỉ không đúng, ngươi có còn lương tâm không ? Cha và nương nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cứ như vậy mà báo đáp sao ?"

Ha ha, lương tâm ?

Lâm Tịch Cận nhịn không được mà cười lạnh, tướng quân phủ là nơi ăn thịt người như vậy , thế nhưng còn " lương tâm " sao ? Không phải là đã bị cẩu gặm mất rồi à ?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trêи mặt lại lộ ra một chút chua xót, y nhìn Lâm Thương Hải nói :" Cha, chẳng lẽ ta không phải là con cháu Lâm gia sao ? Chả trách ta lại ở trong viện của người hầu, ta vốn thường xuyên nghĩ cha vì cái gì không thích ta, đối xử ta với những đứa nhỏ khác hoàn toàn không giống nhau. Nguyên lai là lý do như vậy, thật ra cũng là nhi tử yêu cầu quá mức ...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play