Phượng Chương Quân và Đại Tư Mệnh đang ác chiến, cách đó không xa, Luyện Chu Huyền lại không hề hay biết.
Khi choáng đầu ù tai dần dần biến mất, Luyện Chu Huyền mới mơ hồ tìm lại thần trí.
Lúc rơi xuống ban nãy hắn đã sờ miệng vết thương bên eo. Thương thế không nghiêm trọng lắm, thậm chí chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc chiến đấu. Thứ phiền toái nhất là vết thương khi hắn rơi xuống mặt đất —— thật bất hạnh, hắn ngửa mặt lên trời ngã thẳng xuống tảng đá.
Hiện giờ tuy thân thể còn không nhúc nhích được, nhưng Luyện Chu Huyền vẫn có thể cảm nhận được mình đang nằm trên mặt đất, bên cạnh không có lệ khí của Đại Tư Mệnh, cũng không có khí tức của Phượng Chương Quân.
Luyện Chu Huyền mau chóng ý thức được điều này có nghĩa là mình hơn phân nửa là chưa thanh tỉnh mà đang lâm vào mê cung ý thức bên trong đại não. Mà suy đoán thêm một bước nữa, thân thể mình lúc này sợ rằng đang nằm dưới ma trảo cảu Đại Tư Mệnh, thậm chí không chừng đã bị xé thành mảnh nhỏ......
Không... Cũng không đúng!
Về bản chất mà nói, Đại Tư Mệnh ở Tây Tiên Nguyên kia cũng không phải hiện thực mà chỉ là cảnh trong mộng. Nhớ lúc đó, hắn và Phượng Chương Quân là ở trong thần nữ đường lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại đã đứng trong xái thế giới điên cuồng kia.
Cho nên, hiện tại rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực?
Cùng với ý niệm này, tay chân Luyện Chu Huyền cũng đột nhiên có tri giác. Hắn lập tức mở to mắt, lại bất ngờ phát giác mình không phải đang nằm ở sườn dốc phủ tuyết bên ngoài khuyết lâu kia.
Hắn dọc theo từng khối gạch lớn ngọc trắng nhìn về phía trước, đầu tiên là nhìn thấy một cái bệ kim bích rực rỡ phát sáng, trang trí hoa văn cuốn thảo hoa chi khảm trânchâu đá quý.
Tiếp tục nhìn về phía trước, một đôi chân trần mảnh khảnh tuyết nộn, lắc chân màu vàng dưới mắt cá như ẩn như hiện dưới làn váy lụa trắng.
Luyện Chu Huyền khựng một chút, nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt mỹ lệ mê ly ảo mộng.
"Ngươi cuối cùng cũng tới, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi."
Người nói là nữ nhân ngồi ngay ngắn trên giường bảo kia ——Kết Hương.
Ở thế giới này, nàng không phải một pho mỹ nhân ngủ cao lớn, càng không phải một khối thi thể dữ tợn. Vẻ đẹp của nàng chân thật, linh động, thậm chí không cần danh hiệu như "thần nữ" đến để tô điểm vô nghĩa.
Luyện Chu Huyền đang thầm cảm thán dung nhan mỹ lệ của nàng, lại thấy Kết Hương đi xuống giường bảo, từng bước một đi về phía hắn, đem vật ôm trong lòng giao vào tay hắn.
Là pháp hoa kính tinh mỹ kia.
Cùng lúc hắn tiếp được pháp hoa kính, hắn cũng nhận được một câu nói nhỏ của Kết Hương.
"Giúp các nàng, cũng là giúp các ngươi......"
Luyện Chu Huyền vừa định hỏi lời này là có ý gì, ngẩng đầu lên đã phát hiện Kết Hương tựa như sương mai, tiêu tán không còn.
Pháp hoa kính nạm vàng trụy ngọc nặng trĩu đè trên tay Luyện Chu Huyền. Nghĩ đến đây là chí bảo của Tây Tiên Nguyên, Luyện Chu Huyền khó tránh khỏi khẩn trương. Nhưng rồi hắn lại nhớ tới, vật kim ngọc hoa lệ này bản chất là một cái đầu lâu, hắn lại sinh ra một luồng chán ghét mãnh liệt.
Hắn lại nhớ tới Phượng Chương Quân đã từng nói, Pháp Hoa Kính sở dĩ có thể câu thông với Thiên giới và Nhân gian là bởi trong "chén" có "Thiên hà thủy".
Hắn cúi đầu nhìn vào trong "chén", phát hiện bên trong quả nhiên đựng đầy chất lỏng, nhìn qua trong suốt vô sắc, nhìn kỹ lại tựa như nguyệt quang thạch phát ra ánh sáng năm màu nhàn nhạt.
Đây chính là "Thiên hà thủy"?
Ngay lúc hắn nghi hoặc, mặt nước trong chén bắt đầu lờ mờ hiện ra hình ảnh.
Đó là từng nữ tử xuất thân tiên môn hoặc hậu duệ quý tộc, khuôn mặt hoặc u sầu, hoặc hoảng sợ bất kham, hoặc bi thương muốn chết, đều bị ép buộc ấn đầu chui vào trong màn chướng xe ngựa màu trắng. Sau hành trình trong đêm tối, bị đưa vào trong Tây Tiên Nguyên thiên địa hư vô một mảnh trắng tinh.
Ở chỗ này, các nàng uống chén thuốc "Ngưng thần tĩnh khí", bị đẩy vào trong sương trì hương khí mờ mịt, thay váy trắng ngân sa cao khiết quý trọng*, sau đó dâng lên ngón tay út và chung thân của mình.
(*từ trọng ở đây vừa có nghĩa kính trọng vừa có nghĩa là nặng nề)
"Tí tách ——"
Luyện Chu Huyền nghe thấy tiếng nước, sau đó sờ sờ lên mặt mình.
Những chuyện cũ bi thương đó rõ ràng không có quan hệ gì với hắn, nhưng lúc này đây, hắn vậy mà rơi vào cộng tình sâu nặng, không thể tự kiềm chế.
Những giọt nước mắt không thuộc về Luyện Chu Huyền, từng giọt từng giọt rơi xuống Pháp Hoa Kính, chìm xuống rồi nổi lên, sau đó tan ra, phát ra ánh sáng nhu hòa như ngọc trai.
"Giúp các nàng, cũng là giúp các ngươi......"
Âm thanh Kết Hương bỗng nhiên lại vang bên tai, Luyện Chu Huyền tựa hồ như minh bạch điều gì.
Hắn giơ Pháp Hoa Kính cao quá đỉnh đầu, sau đó lấy bình sinh lớn nhất khí lực ném xuống mặt đất!
Chén vàng rơi xuống đất, châu phi ngọc bắn. Mà lệ quang đầy chén kia dường như giành lấy được tự do trút xuống, tràn ra.
Trong nháy mắt, trước mắt Luyện Chu Huyền bạch quang mãnh liệt, sau lưng như bị ai tàn nhẫn đẩy một cái, sợ hãi ngã về phía trước.
Hắn theo bản năng duỗi tay muốn phòng ngự, lại bắt được một tầng vải dày dặn. Ngay sau đó, thiên địa điên đảo, hắn từ bổ nhào biến thành nằm ngửa, ngã vào trong lòng ngực người nào đó.
Khi cảm giác choáng váng trời đất quay cường dừng lại, hắn cố gắng mở mắt, đối diện với đôi mắt hiếm thấy lo lắng của Phượng Chương Quân: "Ngươi làm sao vậy?"
Biết hắn đang lo lắng cho mình, Luyện Chu Huyền không muốn làm hắn lo, liền nở nụ cười: "Ta chỉ bị đụng đầu mà thôi, ngươi còn cho là ta chết?"
"......" Phượng Chương Quân không nói lời nào, lại đưa tay không nặng không nhẹ ấn vào vết thương bên eo hắn một cái.
"Tê ——!!"
Cảm giác tê rần này ngược lại khiên Luyện Chu Huyềnthanh tỉnh không ít. Hắn lúc này mới chú ý tới, Phượng Chương Quân từ trước đến nay thành thạo lúc này thế mà có chút chật vật. Quần áo nguyên bản là màu nguyệt bạch giờ đã nhuộm máu tươi, nhìn qua manh theo ba phần sát khí, ba phần tà khí.
...... Không thể không nói, hình như càng thêm mê người.
Ra sức mắng lui tạp niệm không đúng lúc trong nội tâm, Luyện Chu Huyền hỏi ngược lại: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta rất tốt." Phượng Chương Quân lắc lắc đầu, nhìn thần sắc cũng không giống như đang cậy mạnh.
Xác nhận tình trạng của nhau xong, Luyện Chu Huyền lúc này mới nhớ ra sự kiện quan trọng trước khi mình hôn mê: "......con ngài kia đâu?"
"Ở bên kia."
Theo hướng ngón tay của Phượng Chương Quân, Luyện Chu Huyền nhìn thấy mảnh xác trùng, chân đứt cùng máu tươi dữ tợn uốn lượn trên đất. Mà cuối đường máu là một đoàn nữ nhân đen nghìn nghịt, không biết đang vây quanh thứ gì, liều mạng đấm đánh xé rách.
Phượng Chương Quân nâng tay, chỉ nghe một tiếng phượng hót, Phượng Khuyết kiếm lập tức từ trong đám hỗn loạn kia bay trở về, nửa đường còn cố ý lắc thân kiếm rũ tàn huyết, rồi mới tự động trở về trong vỏ kiếm.
"Bị vây bên trong kia là Đại Tư Mệnh?" Luyện Chu Huyền có điểm khó tin nổi, "Ngươi vừa mới giết một chân tiên?"
"Không phải ta." Phượng Chương Quân lập tức sửa lời hắn, "Vừa rồi ta và Đại Tư Mệnh đang giằng co, những vu nữ kia đột nhiên vây quanh Đại Tư Mệnh. Ta vốn tưởng cảnh tượng trước đó lại tái diễn, không dự đoán được các nàng cũng không bị Đại Tư Mệnh khống chế...... Sự tình tiếp theo, như ngươi chứng kiến."
"Là vu nữ ra tay?" Luyện Chu Huyền đối với những lời nhẹ nhàng bâng quơ của Phượng Chương Quân bán tín bán nghi, nhưng rồi hồi tưởng lại ban nãy gặp gỡ Kết Hương, lại ném vỡ Pháp Hoa Kính, hắn như đã hiểu ra.
Hắn đang suy nghĩ, lại thấy âm thanh Phượng Chương Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ngươi vừa rồi tại sao lại làm vậy?"
"Cái gì?" Luyện Chu Huyền ngốc nhiên ngẩng đầu, "Ta làm gì?"
Phượng Chương Quân: "Ngươi vì sao phải mạo hiểm như vậy công kích Đại Tư Mệnh?"
Ta lo lắng ngươi đánh không lại con trùng kia —— Luyện Chu Huyền há mồm muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại thành một câu nhẹ nhàng bâng quơ: "Ta chỉ định giúp ngươi."
Phượng Chương Quân vẫn cau mày, nhưng ánh mắt đã mềm mại: "Lần sau đừng làm như vậy, tin ta."
Một tiếng "Tin ta" trầm thấp dễ nghe. Luyện Chu Huyền lỗ tai nóng lên, ngực nhảy thình thịch, sợ mình đỏ mặt sẽ bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, hắn lập tức xoay đầu đi làm bộ tìm người: "Lạ thật...... Hai tiểu tử kia sao không thấy đâu rồi?"
Phượng Chương Quân nghe vậy, cũng nhìn xung quanh, nhưng màu vàng gạch hay màu đen tuyền đều không tìm thấy.
"Không lẽ đã chạy đến phía sau khuyết lâu?" Luyện Chu Huyền vừa mới đưa ra giả thuyết này, đột nhiên phát hiện đám vu nữ cách đó không xa cũng biến mất không thấy đâu, trong tuyết chỉ còn dư lại một đoàn hài cốt đỏ đen giao nhau, dữ tợn xấu xí.
Vẫn là Phượng Chương Quân ngộ ra đáp án trước: "Mộng cảnh sắp kết thúc, bọn họ đã tỉnh."
Hắn vừa nói xong câu đó, sắc trời xung quanh đã lần nữa trở nên ảm đạm, Luyện Chu Huyền còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, cũng gục đầu xuống, mềm mại ngả xuống trong lồng ngực Phượng Chương Quân.
Mà Phượng Chương Quân vẫn còn tỉnh táo, lại cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Luyện Chu Huyền, khe khẽ thở dài.
"Xin lỗi...... Ban nãy làm ngươi lo lắng."
Nói xong câu đó, hắn nhẹ nhàng xoa lên vết trầy sưng đỏ trên môi Luyện Chu Huyền, sau đó cúi người, dịu dàng cọ xát.
——
Bên tai mơ hồ truyền đến mấy tiếng vang kì quái, Luyện Chu Huyền hít mạnh một hơi mở to mắt ra.
Cánh đồng tuyết trống trải đã biến mất, hắn hiện tại đang nằm trên sàn nhà Thần Nữ đường, lại còn cuộn trong lòng Phượng Chương Quân. Miệng vết thương trên eo cũng hoàn toàn biến mất.
Phượng Chương Quân vẫn dùng đôi tay ôm chặt Luyện Chu Huyền còn chưa tỉnh lại. Hắn dựa vào lưng giường bảo, đầu cúi xuống, vài sợi tóc mai còn rũ trước mắt, khiến cho nam nhân lãnh suất này bỗng thêm chút nhu hòa.
Gương mặt này, thật là xem thế nào cũng không chán.
Luyện Chu Huyền cầm lòng không được muốn chạm vào tuấn nhan gần trong gang tấc kia, như cố tình ngay lúc này, hắn thình lình nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh gãy nứt.
Không ổn!
Bản năng phản đoán còn nhanh hơn lí trí —— Luyện Chu Huyền ôm lấy Phượng Chương Quân lộn nhào một cái, hai người thuận lợi trốn sau một cái cột cách đó gần nhất.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị trí ban nãy của hai người bị một tảng lớn màu đen tuyền nhìn như gỗ mục nện xuống. Lại nhìn kỹ, có thể nhận ra đây là mấy cái sương sườn mục nát.
Hắn ngạc nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên giường bảo.
Thần nữ Kết Hương vốn vô cùng thanh nhã cao quý, vẫn mặc giáp trụ vàng ngọc châu báu váy tiên thêu chỉ bạc, nhưng thân hình nàng giờ đây đã hóa thành một đống thịt thối xương khô, đang không ngừng sụp đổ xuống dưới.
"...... Nàng đã tự do."
Trong lồng ngực đột nhiên phát ra thanh âm. Luyện Chu Huyền cúi đầu, đối diện với tầm mắt Phượng Chương Quân.
Nam nhân vừa tỉnh lại tựa hồ còn chưa khôi phục khí lực, lười biếng nửa nằm trong lòng Luyện Chu Huyền.
Hắn ngửa đầu nhìn Luyện Chu Huyền: "...... Ta vừa rồi cũng gặp Kết Hương, nàng nói cảm tạ hai chúng ta, sau đó thì biến mất."
Luyện Chu Huyền cảm thấy ngực bị hắn đè có chút nóng lên, tim đập cũng không tự chủ được nhanh hơn, vì thế nhanh chóng tùy tiện tìm một đề tài khác: "Vậy toàn bộ chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Phượng Chương Quân nói: "Ta đoán rằng ——"
Hắn vừa mới nói ba chữ, bên ngoài Thần Nữ đường đã truyền đến một trận tiếng bước chân. Ngay sau đó liền thấy năm tiểu nữ hài đáng yêu ngọc mài chạy về phía bọn họ.
"Thúc thúc, đại ca ca! Quả nhiên hai người ở đây!!" Diệp Trăn Trăn đi đầu vui vẻ lớn tiếng gọi.
Luyện Chu Huyền giật mình đẩy bả vai Phượng Chương Quân, mà Phượng Chương Quân cũng nhanh chóng ngồi dậy từ trong lòng Luyện Chu Huyền, hai người nhanh như chớp ngồi nghiêm chỉnh nghênh đón đám trẻ con chạy tới.
Luyện Chu Huyền hỏi các nàng: "Các ngươi làm sao chạy tới đây?"
Trăn trăn lắc lắc đầu nhỏ: "Ta cũng không biết! Chúng ta vẫn luôn trốn trong nhà gỗ nhỏ, đột nhiên thấy buồn ngủ quá, sau khi tỉnh lại thì đã trở về chỗ cũ......Đúng rồi! Dây tơ hồng của đại ca ca, trả lại cho ngươi!"
Nói rồi nàng vươn cánh tay muốn Luyện Chu Huyền lấy lại tiền Thanh Phù đã buộc cho nàng, nhưng phát hiện ra trên cổ tay trống rỗng.
"Sao lại như vây?! Sao ngươi lại đánh mất?!" Mấy tiểu nữ hài sốt ruột kêu lên.
Luyện Chu Huyền lại nở nụ cười, nâng lên sợi tơ hồng buộc trên cánh tay mình: "Không phải đánh mất, đã trở lại nha!"
Nói xong hắn và Phượng Chương Quân trao đổi ánh mắt.
Tơ hồng trên tay, điều này có nghĩa là bọn hắn đã thật sự trở lại thế giới hiện thực.
————
Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân vừa trấn an năm bé gái xong, lúc này có mấy vị Vu nữ lục tục đi vào trong Thần Nữ đường.
Ánh mắt các nàng đầu tiên là nhìn về phía thi thể hủ bại đã nửa sụp đổ của Kết Hương, không hề có biểu tình ngạc nhiên, tựa như đã sớm biết được điều này.
Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân yên lặng nhìn, các nàng tiến về phía trước thi hài, thong thả ưu nhã cúi đầu hành lễ, lẩm nhầm thầm khấn cầu. Mà khi các nàng ngẩng đầu lên, trên mặt là nước mắt trong suốt, biểu tình lại không có bi thương.
Chờ khi các nàng thoạt nhìn bình tĩnh hơn một chút, Phượng Chương Quân lúc này mời tiến lên nói chuyện. Vu nữ cúi đầu hành lễ với y và Luyện Chu Huyền, cảm tạ việc bọn họ đã làm vì Tây Tiên Nguyên. Rồi sau đó, trường Vu nữ nhắc tới một ít chi tiết bọn họ cảm thấy hứng thú.
Trước khi rơi vào mộng cảnh, nàng cùng vài vị đồng liêu dẫn năm nữ đồng đi Thần Nữ đường, vừa tới bên ngoài tế đàn thì nghe thấy có người thông truyền, nói ở sương trì xảy ra nhiễu loạn. Nàng đang muốn sai người đi xin chỉ thị của Đại Tư Mệnh, đột nhiên nghe thấy trong Thần Nữ đường truyền ra một tiếng thở dài sâu kín, ngay sau đó trước mắt tối sầm, toàn bộ thế giới trở nên thay đổi.
Còn về việc bên trong mộng cảnh các vu nữ tao ngộ cái gì, Phượng Chương Quân cũng không truy hỏi, bởi ấy đều là chuyện tư của các nàng.
Các vu nữ bắt đầu thu dọn thi hài của Kết Hương, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền lui ra một phía muốn xâu chuỗi lại sự việc.
"...... Vậy, mộng cảnh chúng ta vừa trải qua hẳn là do Kết Hương làm ra. Nàng dùng biện pháp khiến mọi người rơi vào say ngủ này để ngăn các Vu nữ tiếp cận sương trì. Mà những người rơi vào say ngủ bên trong sương trì cũng không lọt vào công kích của quái vật."
"Đúng thế." Phượng Chương Quân tán đồng, "Mà pháp thuật với quy mô lớn như thế chỉ sợ cũng đã hao hết toàn bộ pháp lực cuối cùng của Kết Hương. Bởi vậy khi mộng cảnh kết thúc nàng mới hoàn toàn biến thành bộ xương khô."
"Có lẽ điều này cũng là mong muốn của nàng."
Nói tới đây, Luyện Chu Huyền đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn về phía vị trưởng Vu nữ vừa rồi: "Xin hỏi, ngài có biết Pháp Hoa Kính trong tay Kết Hương được tạo ra từ cái gì không?"
Trường Vu nữ nhìn đôi tay rỗng tuếch của thi cốt trên giường bảo, lại quay đầu nhìn về phía Luyện Chu Huyền, thình lình hỏi ra một câu: "Các hạ chính là người của Ngũ Tiên Giáo?"
Luyện Chu Huyền sửng sốt, mà Phượng Chương Quân cũng mau chóng bước lên hộ bên cạnh hắn.
Trường Vu nữ từ biểu tình của bọn họ đọc ra đáp án, thế nhưng rũ mi mắt hơi hơi mỉm cười: "Thực ra, Tây Tiên Nguyên có một truyền thuyết—— Pháp Hoa Kính sẽ bị một giáo đồ của Ngũ Tiên Giáo đập vỡ. Ta vốn tưởng đó có thể là vị giáo chủ năm đó Nặc Tạc Mã, không ngờ hóa ra là ngày hôm nay."
"Giáo đồ Ngũ Tiên Giáo?" Luyện Chu Huyền khó hiểu, "Vì sao nhất định phải là giáo đồ Ngũ Tiên Giáo?"
Hơi trầm ngâm, trường Vu nữ rốt cuộc nói ra chân tướng: "Bởi vì bản thể của Pháp Hoa Kính chính là xương đỉnh đầu của cổ thần Thái Tố."
Thái Tố? Kia chẳng phải tổ sư khai sơn của Ngũ Tiên Giáo?
Luyện Chu Huyền trong lòng lộp bộp, tức khắc hiểu được —— xương đỉnh đầu của tổ sư khai sơn ra Ngũ Tiên Giáo, cuối cùng bị giáo đồ Ngũ Tiên Giáo đánh nát, có lẽ cũng là một loại số mệnh. Nhưng hắn vẫn không hiểu được, vì sao xương đỉnh đầu của Thái Tố sẽ bị làm thành Pháp Hoa Kính, thậm chí trở thành chí bảo của Tây Tiên Nguyên.
Trả lời nghi hoặc của hắn là Phượng Chương Quân.
"Cổ thần được sinh ra từ trong hỗn độn, là năng lượng cường đại ngưng tụ mà thành. Thi hài của bọn họ sẽ bị chế thành đủ loại pháp khí. Chẳng qua hầu hết pháp khí đã sớm bị thất tán biến mất hoặc mất đi hiệu lực, chỉ còn Thái Tố, chỉ có điều xương đỉnh đầu của vị cố thần cuối cùng này bây giờ cũng đã tan biến."
Nói tới đây, hắn đặc biệt nhìn nhiều vào Luyện Chu Huyền: "Nghe nói trong Ngũ Tiên Giáo cũng giữ lại một ít di hài của Thái Tố?"
"Không thể nào." Luyện Chu Huyền không chút nghĩ ngợi lập tức phản bác, "Nếu chúng ta có thứ lợi hại như vậy, hai trăm năm trước còn để Vân Thương các ngươi bắt nạt?"
"......" Phượng Chương Quân đang muốn đáp lời, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía bên phải, ngay sau đó lộ ra biểu tình vô cùng để ý.
Luyện Chu Huyền cũng theo đó nhìn, phát hiện bên ngoài sảnh đường có một vị vu nữ đoan trang mỹ lệ đi tới, đúng là Bích Dung.
Cáo biệt trường vu nữ, Phượng Chương Quân nhanh chóng bước về phía Bích Dung, nhưng khi đến rất gần rồi, hắn lại không khỏi thả chậm bước chân.
"Phượng Chương Quân."
Bích Dung mở miệng nói câu đầu tiên, lại là xưng hô xa cách như vậy.
Phượng Chương Quân gật gật đầu, dùng ngữ khí nhu hòa Luyện Chu Huyền chưa bao giờ nghe qua thấp giọng nói: "Mấy năm nay ngươi thật sự đã chịu ủy khuất."
Lời này vừa nói ra, Bích Dung lông mi nhẹ nhàng rung động, sau đó buông xuống, không tiếng động lăn hai hàng nước mắt.
"Cậu......"
Đôi môi nàng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, tựa như bi thương và sầu khổ không thể nói lên lời.
Luyện Chu Huyền xa xa đứng nhìn. Trong chớp mắt này, vị nữ tử thành thục ưu nhã trước mặt tựa như biến thành tiểu quận chúa thanh xuân linh động đã từng gặp qua trong ảo cảnh kia.
Có lẽ, sinh mệnh của nàng kì thật đã sớm dừng lạo ở bãi tha ma bên trong hoàng hôn màu máu kia.
Luyện Chu Huyền phiền muộn thương cảm, Phượng Chương Quân và Bích Dung đã nhỏ giọng nói mấy câu, hình như là hỏi dự định tiếp theo của nàng. Bích Dung không có đáp lời, ánh mắt lại không biết làm sao, rơi xuống trên người Luyện Chu Huyền.
Vừa nhớ tới trong mộng cảnh mình bị nàng nhào vào, Luyện Chu Huyền vi diệu mà đánh một cái rùng mình.
Chỉ thấy ánh mắt Bích Dung dừng trân cặp mắt xanh biếc kia của Luyện Chu Huyền, sau đó trở nên hoảng hốt. Nhưng sau đó Phượng Chương Quân thấp giọng nói bên tai nàng: "Hắn chính là A Diên."
"......" Bích Dung lúc này mới hồi phục tinh thần, hướng về phía Luyện Chu Huyền xa xa cúi đầu hành lễ.
Lúc này lại nghe thấy tiếng vang ồn ào từ bên ngoài, hình như âm thanh hỗn tạp giọng nam nhân nói chuyện.
Dù sao Phượng Chương Quân cũng không rảnh lo cho mình, Luyện Chu Huyền liền theo tiếng đi ra ngoài, vừa tới tế đàn bên ngoài đường, liền thấy dưới quảng trường mười một mười hai đệ tử Đông Tiên Nguyên quần áo vàng gạch một đường đi tới, cùng một Pháp Tông áo đen.
Nhân số của Đông Tiên Nguyên kì thật cũng không ít. Thế nào mà lúc tiếng vào mộng cảnh một bóng người cũng không thấy —— Luyện Chu Huyền yên lặng nghĩ thầm, quả nhiên là chết đạo hữu bất tử bần đạo*.
*chết đạo hữu bất tử bần đạo: hắn chết còn hơn ta chết.
Yến Anh bên kia cũng thấy Luyện Chu Huyền, vô cùng nhiệt tình phất tay chào hỏi. Luyện Chu Huyền nhìn mặt hắn lại nghĩ chuyện A Tình, đang chuẩn bị tìm cơ hội hỏi một chút, mới quya người đã thấy Phượng Chương Quân thình lình đã ở bên cạnh mình.
"Các ngươi tới rất đúng lúc." Vân Thương thủ tọa vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đám người tiểu hoàng kia nghiêm mặt nói, "Hiện tại không phải lúc cao hứng."
Tiếp theo hắn chia đám người thành hai nhóm, một nhóm đi theo Lý Thiên Quyền và Yến Anh đi xem xét tình huống ở sương trì; một nhóm khác đi theo hắn và Luyện Chu Huyền đi Thủy Nguyệt Cung tìm kiếm tung tích của Đại Tư Mệnh.
———
Rời khỏi Thần Nữ đường đi về phía Thủy Nguyệt Cung, dọc theo đường đi cảnh sắc xung quanh xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất
Tuyết trắng mùa đông đang dần biến mất, tuyết tùng và mặt hồ xanh ngọc tất cả đều không thấy, lớp đóng băng dưới mặt đất cũng dần dần tan ra, lộ ra mặt đất màu vàng thường thường không có gì kì lạ. Nhưng nếu quan sát kĩ hơn có thể nhìn thấy mầm non nho nhỏ từ dưới mặt đất nhú lên.
Thủy Nguyệt Cung trong hiện thực nhìn qua trong sạch hơn một chút so với trong mộng cảnh, nhưng cũng không một bóng người giống vậy. Bích hoa từ cửa cung đến hành lang chỉ có cảnh vu nữ cúng tế vô cùng phổ thông, không có chút liên quan gì đến khai thiên tích địa.
Luyện Chu Huyền ban đầu còn hơi lo lắng, nhưng dưới sự hướng dẫn của Phượng Chương Quân bọn họ nhanh chóng tìm thấy gian mật thấp như lầu tháp kia —— những ngón tay út tái nhợt từng trôi nổi giữa không trung kia bây giờ chồng chất tán loạn thành một ngọn núi nhỏ dưới mặt đất, tất cả đều mục nát, hóa thành một chồng di cốt xám đen.
Mà không có pháp lực hỗ trợ, cửa ngầm của hành lang bí mật cũng hoàn toàn lộ rõ, chờ đợi người tới kiểm tra.
Trong căn phòng đá sâu dưới cuối hành lang, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền lần thứ hai nhìn thấy một mảnh hài cốt rộng lớn chất chồng. Mà ở vị trí trước đâu quái trùng xấu xí từng nằm, giờ chỉ còn lại một đống trắng trắng đỏ đỏ, thi thể to lớn không thấy rõ nguyên hình.
Đệ tử Đông Tiên Nguyên dùng bội kiếm hất hất đống xác muốn xem xét rõ ràng, ai biết thình lình lăn ra một cái đầu trơn tròn —— mơ hồ đúng là bộ dáng của Đại Tư Mệnh.
Tạm thời bỏ lại thi thể, đoàn người tiếp tục đi vào trong đường ngầm. Quả nhiên không bao lâu thì nhìn thấy ánh sáng phía trước cùng tiếng nói chuyện, là nhóm của Yến Anh và Lý Thiên Quyền.
Lúc này hai nhóm hội họp trong mật thất bên dưới sương trì, cùng xem xét không gian đầy xiềng xích rủ xuống giữa không trung. Các đệ tử Tây Tiên Nguyên liên thanh kinh ngạc kì quái, còn Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân thì không hẹn mà cùng nhíu mày.
Không thấy.
Quái vật cách đây không lâu bị treo trong gian phòng, còn bị Luyện Chu Huyền chém thành hai nửa, hiện giờ đã hoàn toàn biến mất, bị đan dược biến thành một hốc máu loãng, thậm chí cả xương vụn cũng không để lại.
Trong bãi chất lỏng kia chỉ còn lại duy nhất một chiếc vòng tay màu bạc, là đồ vật rơi ra từ trên người quái vật kia.
"Thi thể đó rốt cục có lai lịch thế nào?" Luyện Chu Huyền suy tư, "Đại Tư Mệnh tạm không nói, đám người trợ trụ vi ngược bên trong sương trì thật có bản lĩnh giải quyết loại quái vật có đẳng cấp cao này?"
"Quả thật có chút kì lạ."
Phượng Chương Quân gật đầu đồng ý: "Phản phệ của cấm thuật tất nhiên lợi hại, nhưng với tu vi của Đại Tư Mệnh Tây Tiên Nguyên dù có thời gian dài hấp thụ thi quỷ, nội đan của tinh quái, cũng không đến mức bị phản phệ thành ác hình ác trạng như vậy. Cho nên, con quái vật này có thể là mồi nhử, đã bị người động tay động chân qua."
"...... Liệu có phải là kế hoạch của Kết Hương không?" Luyện Chu Huyền đưa ra một khả năng, "Nàng có lẽ đã sớm biết hành vi độc ác của Đại Tư Mệnh, vì thế cố ý hợp tác với các vu nữ làm ra một con quái vật như vậy, không chỉ diệt trừ Đại Tư Mệnh, còn giải phóng bản thân và mọi người."
"Khó nói." Phượng Chương Quân không phỏng đoán, "Mặc dù Đại Tư Mệnh sai trái, nhưng mưu đồ giết hại hắn sau đó dẫn phát kịch biến ở Tây Tiên Nguyên, đây đều là trọng tội. Huống hồ cả Pháp Hoa Kính cũng bị tổn hại, đây tuyệt đối không phải việc nhỏ, không thể kết luận bừa bãi."
Hắn nói vậy, Luyện Chu Huyền chợt nhớ ra Pháp Hoa Kính là do mình làm hỏng. Này nếu nghiêm túc truy cứu, sợ rằng sẽ làm Ngũ Tiên Giáo chọc phải phiền phức.
Hắn mau chóng nhìn thoáng qua đệ tử Pháp Tông duy nhất ở đây Lý Thiên Quyền đang đứng cách đó không xa, quyết định không đi sâu vào đề tài này.
Mật thất và sương trì bên ngoài đều đã kiểm tra qua, xác nhận không còn quái vật nào tàn lưu. Thần Nữ đường bên kia cũng truyền đến tin tức, các vu nữ hôn mê toàn bộ đều đã tỉnh.
Trường Vu nữ còn phái người truyền lời cho bọn hắn, Tây Tiên Nguyên diện giờ đại loạn, lúc này các vu nữ trong Tây Tiên Nguyên thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, mong chư vị khách khứa có thể thông cảm, cho một ít thời gian để tu chỉnh.
Cùng trải qua mộng cảnh mọi người tất nhiên có thể hiểu được. Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền thương lượng một chút, quyết định đi Đông Tiên Nguyên bàn bạc kỹ hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Chương Quân (yên lặng mà liếm môi một cái): Ngọt
Luyện Chu Huyền(khuôn mặt một giây đỏ bừng)
Bích Dung: A...... Đôi mắt màu xanh lục kia~~
Phượng Chương Quân: Đây không phải người của ngươi, là của ta!
Bích Dung: Lạnh nhạt.jpg
———
Phó bản Tây Tiên Nguyên đã kết thúc! Tiếp theo là phó bản Đông Tiên Nguyên!!!
Việc Pháp Hoa Kính là sọ của Thái Tố được dựa trên chén sọ người của Tây tạng*.
Kết Hương là một người tốt, là cô gái đáng thương bị lợi dụng, nàng bây giờ cũng được tự do rồi!
Editor kêu khổ:
Thật sự muốn edit một bộ thanh xuân vườn trường. =^=
Hiện tui đang đọc VỪA CHẠM LÀ CHÁY của Liệp Nhân Đồng. Đọc hai thanh niên làm đủ trò trẻ trâu trên đời buồn cười không chịu được.
Một điều tui thích ở thể loại này là (với những tay viết chắc tay thì) tình cảm của hai nhân vật chính diễn ra rất trong sáng tự nhiên, không nhiều thứ giằng buộc như tình cảm của người lớn. Kể cả khi hai đứa chưa yêu đương nhìn hỗ động cũng cute không chịu nổi. Mùi của tuổi trẻ phả vào mặt còn mát hơn cả điều hòa không khí nữa.