Chuyện gì thế này? !
Mấy chục năm sử dụng Hương Khuy, Luyện Chu Huyền chưa từng gặp phải quái sự như vậy —— đây rõ ràng là hồi ức hơn trăm năm trước, rõ ràng là thứ đã định ra không thể thay đổi, lúc này giống như ký ức làm phản vậy, mạnh mẽ nhào về phía bọn họ.
Nằm xuống chỉ là phản ứng bản năng của thân thể, thực tế dù gió hay tuyết đều không thể thực sự chạm vào người bọn họ.
Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân nhanh chóng hiểu điểm này, cùng nhau đứng lên. Nhưng Hương Khuy không còn cách nào để xem, vì mọi thứ trước mắt đều bị bão tuyết ngập trời che sạch.
Cảnh tượng vẫn không có gì chuyển biến, điều này nói rõ rằng ký ức của Hoài Viễn vẫn đang tiếp tục xảy ra. Kẻ ra tay che chắn kí ức này hẳn là kẻ mặc áo choàng thần bí kia.
"Hắn đã sớm biết Hoài Viễn sẽ chết, cũng biết sẽ có người xem trộm ký ức của Hoài Viễn!"
Vì chống lại cuồng phong gào thét, Luyện Chu Huyền không thể không dùng âm lượng lớn nhất nói ra suy đoán của mình: "Hắn không phải đến để hái hoa, mục đích của hắn là Hoài Viễn!"
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra cố gắng của mình chỉ là phí công —— trong tiếng gió tuyết quấy nhiễu, hắn căn bản không nghe thấy cũng không nhìn thấy Phượng Chương Quân, chỉ có thể tóm chặt ống tay để nhận biết sự tồn tại của đối phương.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, âm thanh ầm ĩ nổ lớn bắt đầu làm hắn hoa mắt chóng mặt. Khi đầu óc sắp hỏng mất, Luyện Chu Huyền nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, dùng sức niệm một đoạn chú.
"Ba!"
Đột nhiên, tất cả đều yên lặng.
Luyện Chu Huyền tạm thời không mở mắt, còn dùng một tay xoa xoa lỗ tai đang ong lên. Khi cảm giác chóng váng hỗn loạn hơi giảm bớt, hắn bắt đầu quan sát cảnh tượng lúc này.
Bọn họ đã trở lại Ngũ Tiên cốc, hơn nữa là đang trong một đêm xuân hư ảo. Trên trời đang đổ mưa phùn, bốn phiá an tĩnh đến đáng sợ, mà ánh sáng so với bình thường sáng hơn một chút —— bởi vì hoa cỏ cây cối tất cả đều bọc một lớp vũ quang*.
Khi cảm giác ù tai đã biến mất, Luyện Chu Huyền phát hiện một ánh mắt dán trên lưng mình. Hắn quay đầu, phát hiện Phượng Chương Quân đang đứng cách hắn xa một chút.
"Ngươi không sao chứ?" Hắn chủ động đi về phía Phượng Chương Quân, "Kẻ mặc áo choàng ban nãy đến cùng là thần thánh phương nào?"
"..."
Phượng Chương Quân cũng không tiếp lời, ánh mắt của hắn di chuyển khắp nơi, như là đang quan sát, lại vừa tựa hồ đang lảng tránh vấn đề này.
Nhớ lại ánh mắt của hắn khi nhìn về phía nam nhân mặc áo choàng, trong miệng Luyện Chu Huyền giống như có vị đắng, nhưng mau chóng trở nên quật cường.
"Nếu như người mặc áo choàng không hi vọng có người phát hiện ra quan hệ của hắn và Hoài Viễn, thì có thể che chắn toàn bộ kí ức này. Nhưng hắn lại cố ý để chúng ta nhìn một phần trong đó, tại sao hắn lại làm vậy? là muốn dẫn dắt chúng ta tra ra thân phận của hắn... Hay là đang ám chỉ người quen rằng đừng có gây sự với hắn?"
Lời này của hắn quả thực lớn mật, chỉ kém chỉ thẳng vào Phượng Chương Quân hỏi ngươi rốt cuộc có quen biết tên áo choàng kia không. Còn hậu quả, hắn cũng không lo bị Phượng Chương Quân diệt khẩu. Dù sao đây cũng là thế giới trong Hương Khuy, hắn mới là người thống trị.
Nhưng phản ứng của Phượng Chương Quân vẫn khiến Luyện Chu Huyền giật mình.
Hắn không giải thích cũng không phủ nhận, chỉ là nhẹ giọng thở dài một hơi, sau đó giơ tay vén một ít tóc rối bời của Luyện Chu Huyền ra sau tai.
Dưới bóng đêm, hai người nhìn nhau gần như vậy, trong giây lát thế nhưng giống như có sự ôn tồn săn sóc không nói nên lời.
Nhưng phản ứng này là như thế nào? !
Luyện Chu Huyền đầu vù một tiếng, lúc hoàn hồn hai má đã nóng đỏ. May mà dạ vũ mông lung, nhìn không rõ ràng.
Hắn lăng lăng nhìn Phượng Chương Quân, muốn nói lại thôi.
Trùng hợp ngay lúc này, xa xa phía bên phải bỗng nhiên lóe lên một tia chớp tím.
Hai người đồng thời cả kinh, theo ánh sáng nhìn lại, chỉ thấy trong làn mưa đêm, xa xa nền trời vẫn một mảnh mông lung đen kịt, giống như không có gì khác thường.
"Là sấm mùa xuân?" Phượng Chương Quân nói ra một khả năng.
Luyện Chu Huyền đang muốn mở miệng tiếp lời, thình lình nhận ra tình huống ban nãy là gì —— mình vừa nãy là bị Phượng Chương Quân sắc dụ? Chỉ bị hắn nhẹ nhàng vén tóc, đã quăng chuyện chính sự lên chín tầng mây.
Đây là cái tiền đồ gì? !
Nhưng là sau khi phẫn nộ, Luyện Chu Huyền lại bắt đầu chột dạ: Phượng Chương Quân làm sao biết dùng thủ đoạn này để rời đi lực chú ý, chẳng lẽ hắn biết mình có ý với hắn?
Luyện Chu Huyền không khỏi rùng mình một cái, trong lòng như bị móng vuốt mềm mại gãi nhẹ, vừa đau vừa ngứa.
Lại đúng lúc này Phượng Chương Quân nhẹn nhàng lắc đầu: "Không đúng."
Cái gì không đúng? Luyện Chu Huyền ngẩng đầu nhìn hắn.
Phượng Chương Quân lại thủy chung nhìn về phía phát ra sấm chớp: "Không có tiếng sấm."
Hắn nói xong Luyện Chu Huyền cũng kịp phản ứng —— tia chớp cường liệt kia xuất hiện mà trong đêm mưa vẫn an tĩnh không một tiếng động, không có chút phong vân biến sắc nào.
Không phải dông tố, vậy thì là gì?
Luyện Chu Huyền nhìn ra xa, lại đưa mắt ra gần đó, lại đi lại hai bước, hình như đang xem xét so sánh.
"Bên đó là Thần ngoại tuyết sơn." Hắn nhanh chóng đưa ra kết luận.
Vừa dứt lời, trên bầu trời đen lại lóe lên bạch tử hồ quang*, chiếu sáng cả Thần ngoại tuyết sơn.
(*bạch tử hồ quang: sấm sét. Tử ở đây là màu tím, không phải chết)
Không cần thương nghị, hai người đồng thời đưa chân, nhanh chóng phóng như bay về phía núi tuyết.
———
Thần ngoại tuyết sơn trót vót hiểm trở, sườn bắc núi chênh vênh quanh năm kết băng, chim muông không thể sống được. Chỉ có phía nam sườn núi hướng về Ngũ Tiên Giáo là có thể leo lên, Ngũ Tiên Giáo liền lập một trạm kiểm soát ở dưới chân núi sườn nam, để ngừa có người xông vào Thần sơn cấm địa, quấy rầy thần tiên thanh tĩnh.
Mà lúc Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân chạy tới, trước trạm kiểm soát đã có một nhóm giáo đồ đang đứng, bên trong có cả Tằng Thiện, hẳn là thấy điện quang nên vội vàng chạy tới.
Xung quanh có chút âm lãnh, bởi mưa phùn đã biến thành băng tinh bay tứ tung đầy trời. Tất cả mọi người đều ngóng về phía trên núi xa xa, tui không nói lời nào với nhau, nhưng hiển nhiên đều đang lo lắng cho một người.
"Đây chẳng lẽ chính là 'ngày đó'?" Luyện Chu Huyền lẩm bẩm tự hỏi.
Phượng Chương Quân trầm mặc, thần sắc lại nghiêm túc.
Đột nhiên Thần sơn lại sáng lên, lần này không phải do bạch điện tử quang*.
(*tử ở đây là màu tím, không phải chết.)
"Cháy?!"
Không ít người thốt lên. Giữa sườn núi tuyết trắng xóa giờ đây xuất hiện một vòng tròn "đai lưng" đỏ rực, trong chớp mắt đã chiếu rọi tuyết spn sáng như ban ngày!
"Thứ bị cháy hẳn là đào hoa chướng." Phượng Chương Quân phỏng đoán, "Đào hoa chướng bị hủy chẳng khác nào cắt đứt thông lộ giữa nhân gian và thiên giới, đây hẳn là do Nặc Tạc Mã muốn thoát khỏi truy binh mà làm."
"...... Thật sự đã bắt đầu rồi."
Luyện Chu Huyền hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Phượng Chương Quân nói ra lời mình vẫn ấp ủ muốn nói suốt dọc đường.
"Dù cho chúng ta đang ở lập trường bất đồng, nhưng ta không muốn trở thành địch nhân của ngươi. Ngươi có thể đồng ý với ta...... dù cho tiếp theo xảy ra bất cứ chuyện gì, đều phải nhớ rõ đây đã là chuyện quá khứ, không được làm mấy chuyện vô vị giận chó đánh mèo."
Nghe hắn nói xong, Phượng Chương Quân vẫn như trước nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc gì, lại vô cùng minh xác gật đầu.
"Ngươi cũng vậy."
Cứ việc đã hứa hẹn, nhưng thật ra Luyện Chu Huyền trong lòng vẫn thấp thỏm.
Ngũ Tiên Giáo và Vân Thương phái ân oán trăm năm nay chưa bao giờ biến mất, vạn nhất bọn họ cũng vô pháp chống cự sức mạnh của sự cừu hận này, thì phải làm thế nào?
Nhưng thời gian cũng không cho hắn cơ hội để xoắn xuýt.
——
Đào hoa chướng giữa sườn núi vẫn đang hừng hực thiêu đốt, trong ánh lửa, có một bóng người đang lảo đảo đi từ trên núi xuống.
Lúc khoảng cách đủ gần, tất cả mọi người kinh ngạc mở to mắt.
Người đó là Nặc Tạc Mã.
Đã từng là giáo chủ Ngũ Tiên Giáo, trang phục vẫn là đăng tiên ngày ấy, thân hình lại gục xuống nặng nề, bước chân thất thểu, một đầu tóc bạc rối tung ngổn ngang trong gió.
Tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, tất cả mọi người bao gồm cả Tằng Thiện đều xông lên đỡ lấy Nặc Tạc Mã, ba chân bốn cẳng bao lấy người vào nơi đèn đuốc sáng ngời.
Chỉ thấy áo bào Nặc Tạc Mã thế mà nhuộn từng mảng lớn máu tươi loang lổ, mà càng quỷ dị hơn, tinh thần hắn đã tan rã, hai mắt không tiêu cự, giống như đang trong một trạng thái quái dị nửa tỉnh nửa mê, vô luận ai hỏi gì cũng không thể trả lời.
Cảnh tượng tiễn biệt nơi núi tuyết như còn rõ ràng trước mắt, giáo chủ vốn nên đăng tiên nay lại lấy trạng thái suy yếu như vậy trở về. Mọi người tuy rằng không biết chân tướng phía sau nhưng cũng hiểu rằng đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tuyết phong càng lúc càng lớn, mọi người nhanh chóng đỡ Nặc Tạc Mã về trong trạm. Tằng Thiện nhanh chóng thỉnh dược sư tới, sau một hồi kiểm tra, bọn họ phát hiện trên người Nặc Tạc Mã có mấy miệng vết thương, không biết là do binh khí gì tạo thành; còn về thần chí dị thường, hiện tại không tìm ra được đáp án chính xác.
Trừ những thứ đó, có một chi tiết khiến Luyện Chu Huyền để ý: Khi Dược sư kiểm tra khoang miệng của Nặc Tạc Mã, phát hiện ra trong miệng hắn hàm chứa một thứ vô cùng kì dị. Hình trứng hẹp dài bất quy tắc, lớn ước chừng bằng một đồng tiền nhỏ, đang phát ra kim quang.
Nhắc đến kim quang, Luyện Chu Huyền chợt nhớ tới một chi tiết khác —— tiên tịch ấn màu vàng trên trán Nặc Tạc Mã lúc này đã biến mất.
Cho nên thứ quái dị màu vàng này, chẳng lẽ có liên quan gì đó với tiên tịch ấn?
Hắn đang suy nghĩ, dược sư đã cầm thứ kia cẩn thận nghiên cứu, sau đó lớn mật bóp trong tay.
"Đây là một phần thịt quả của một loại trái cây nào đó."
Ngũ Tiên Giáo phần lớn là có kinh nghiệm gieo trồng phong phú, dược sư tất nhiên là càng thêm am hiểu. Hắn cầm ngân châm, động tác thuần thục nhanh chóng trích từ thịt quả ra hai hạt giống cũng màu kim sắc.
Người ở đây, bao gồm cả Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân, đều không nhận ra được đây là trái của cây nào, chỉ có thể đoán loại cây này hẳn là chỉ sinh trưởng ở Tiên giới. Và Nặc Tạc Mã khi đang ăn trái cây này thì xảy ra chuyện.
Một vấn đề đã có đáp án, nhưng những nghi hoặc mới cũng thay nhau kéo đến —— phàm nhân còn hiểu tác dụng của việc tích cốc, kia Nặc Tạc Mã đã làm tiên nhân trên trời tại sao lại ăn trái cây?
Đáp án này có thể không quan trọng, lại có thể là điểm mấu chốt. Nhưng cũng đã không còn thời gian để Ngũ Tiên Giáo cẩn thận suy nghĩ.
Một trận tiếng bước chân nặng nề lao vào phòng, theo đó là thủ vệ dồn dập thông báo ——
Có vài vị tự xưng là người của Vân Thương Trung Nguyên mang theo tin tức vào cốc, yêu cầu Ngũ Tiên Giáo lập tức giao ra "Đọa tiên" Nặc Tạc Mã!
————
Dù đã hứa hen cùng Phượng Chương Quân sẽ không bởi vì việc trong quá khứ mà giận chó đánh mèo, nhưng vừa thấy người đưa tin của Vân Thương xuất hiện ở cửa cốc, Luyện Chu Huyền vẫn không nhịn được muốn véo Vân Thương thủ tọa đứng bên cạnh mình một phát.
Ý đồ của người đưa tin Vân Thương vô cùng rõ ràng —— yêu cầu Ngũ Tiên Giáo giao ra kẻ tự tiện rời khỏi Thiên giới, phóng hỏa đốt đào hoa chướng, đọa tiên Nặc Tạc Mã. Nhưng việc này cũng không phải xuất phát từ ý nguyện của Vân Thương, mà là nghe theo lệnh trời.
Theo nguyên lời của người đưa tin, "Vân Thương và Ngũ Tiên có giao hảo với nhau, hiện giờ nguyện dùng thân phận hữu minh* để trao đổi câu thông. Hy vọng quý phái lấy đại cục làm trọng, mau chóng giao nộp đọa tiên Nặc Tạc Mã. Nếu như chọc giận thiên ý, chỉ sợ không chỉ Ngũ Tiên Giáo mà có thể toàn bộ Nam Chiếu cũng bị vạ lây."
(*hữu minh: đồng minh, bạn bè, anh em kết nghĩa)
Sau đó còn nói thêm, đại để chính là sẽ cho Ngũ Tiên Giáo bốn canh giờ để quyết định có giao ra Nặc Tạc Mã không. Nếu đáp án là không, vậy vào lúc hửng đông, Vân Thương không thể không suất quân nhập cốc bắt người.
Ngũ Tiên cốc, nơi thế ngoại đào viên an phận trong một góc Nam Chiếu, trăm ngàn năm qua một lần xuất đầu liền trở thành tiêu điểm của tu chân giang hồ.
Sau khi nhận được thông điệp, Ngũ Tiên Giáo liền lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Trước đó Nặc Tạc Mã vội vàng đăng tiên, giáo chủ kế nhiệm còn chưa được chọn. Lúc này là thời điểm giáp hạt* của giáo, rất khó có một nhân vật tâm phúc của giáo có thể trấn an tinh thần mọi người.
(*thời kì giáp hạt: Là lúc lúa cũ đã ăn hết, lúa mới vẫn chưa chín. Ở đây nói đến việc khan hiếm người.)
Nhưng cũng có một số việc không cần phải thảo luận, tỷ như tuyệt đối sẽ không giao Nặc Tạc Mã cho Vân Thương xử trí.
Khoảng thời gian Vân Thương đưa tối hậu thư còn không đến bốn canh giờ. Nói cách khác, chờ khi trời sáng, Ngũ Tiên Giáo tất sẽ vào thế bị động. Nếu trước lúc đó có thể hộ tống Nặc Tạc Mã xuất cốc, có lẽ có thể xuất kỳ bất ý*, chiếm trước tiên cơ.
(*xuất kì bất ý: Trích trong binh pháp Tôn tử, ý nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không kịp phòng bị. Sau này dùng để chỉ hành động bất ngờ nằm ngoài dự liệu của người khác.)
Đã quyết định xong chuyện này, thế nhưng lộ trình xuất cốc lại là một vấn đề khác —— các đội tuần thú biên phòng của giáo liên tục truyền đến tin tức: các phái Trung Nguyên dẫn đầu là Vân Thương đã tiến vào khu rừng bên ngoài cốc. Hiện giờ Ngũ Tiên Giáo đã bị ba mặt mai phục, mà mặt bắc lại là Thần ngoại tuyết sơn, nghiễm nhiên không đường thối lui.
Ám độ Trần Thương* đã không thể được, bây giờ dù có đưa người phá vòng vây, cũng sẽ nhanh chóng thất bại. Ngũ Tiên Giáo vốn chỉ là môn phái nhỏ, tuy rằng địa hình quen thuộc, nhưng đối đầu với danh môn cường thế Trung Nguyên Vân Thương, chỉ sợ khó có thể tạo ra kì tích.
(*Ám độ Trần Thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới – trích "Ba mươi sáu kế")
Việc thảo luận lại lâm vào rối rắm.
Mà hy vọng duy nhất hiện giờ chỉ còn Cổ Vương —— tuy rằng từ sau khi Nặc Tạc Mã phi thăng, hắn cũng âm u rời đi Ngũ Tiên Giáo, thế nhưng nghe đâu hắn và Nặc Tạc Mã còn có một loại cảm ứng kì diệu nào đó. Theo lý mà nói, từ một khắc Nặc Tác Mã bước ra đào hoa chướng trở về nhân gian, Cổ Vương hẳn nên cảm nhận được khí tức của hắn.
Chính là cảm thấy thì cảm thấy, hắn có thể trở về hay không, hoặc có kịp trở về hay không, vẫn là một câu hỏi không lời giải.
Trong nghị sự đường, mọi người tốp năm tốp ba thảo luận. Tằng Thiện đột nhiên hướng tới một chỗ không xa liếc mắt một cái, bởi vì nơi đó cũng có kẻ đang nhìn trộm nàng.
Sau đó nàng nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân đi theo Tằng Thiện rời khỏi nghị sự đường, dọc theo lối rẽ một mảnh tối đen đi về phía nam. Chỉ chốc lát liền nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ở phía cửa cốc, nói vậy đây hẳn là nơi tập kết của Trung Nguyên các phái.
Tằng Thiện lấy từ trong ngực ra một cây còi trúc nhỏ đặt lên miệng thổi, thế nhưng lại không truyền ra bất cứ tiếng vang nào.
"Còi truyền âm." Phượng Chương Quân giải thích, "Dùng cùng một cây ngọc trúc chế tạo, khi thổi ra sẽ cảm ứng lẫn nhau, thổi một cây, cây còn lại sẽ chấn động. Vân Thương ra ngoài săn đêm, thỉnh thoảng sẽ dùng thứ này để liên lạc với nhau."
Tằng Thiện thổi xong còi truyền âm, nhanh chóng bước về phía cửa cốc, cùng thủ vệ đang đứng quan sát nói nhỏ vài câu, người kia rất nhanh cho nàng thông hành.
Ước chừng ra ngoài khoảng chục bước, cây còi trong tay Tằng Thiện cũng chấn động, nàng quay đầu nhìn về phía ven đường trong rừng cây, quả nhiên phát hiện ra một người trốn sau cây đại thụ.
"Sư tỷ...... Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
Lúc này Hoài Viễn nhìn có tinh thần hơn nhiều so với trước đây, không còn bộ dáng thất vọng đến thất hồn lạc phách. Hơn nữa trang phục cũng đổi về pháp bào thủy sắc của Vân Thương phái.
Tằng Thiện nhìn hắn từ trên xuống dưới, thở dài một tiếng: "Nghe đồn trong giáo, có một thôn phụ chuyên chạy việc vặt vừa nãy nhìn thấy ở lối vào thung lũng có một đệ tử Vân Thương cụt tay, nhìn hơi giống hầu bàn bên trong Túy Tiên lâu, quả nhiên là ngươi."
Hoài Viễn gật đầu: "Một canh giờ trước, bên trên truyền lệnh muốn chúng ta tới bên ngoài Ngũ Tiên cốc đợi mệnh, chuẩn bị tróc nã đọa tiên, bảo vệ Thiên Đạo tôn nghiêm."
Nói đến đây hắn nghĩ nghĩ, lại thật cẩn thật hỏi: "Sư tỷ, ta thật sự không cố ý để bọn họ nhìn thấy...... Việc này có phải khiến họ nghi ngờ ngươi không?"
"Này còn phải nói?!" Tằng Thiện hiển nhiên bất mãn, thậm chí có chút nôn nóng: "Ngũ Tiên Giáo tuyệt đối sẽ không bán đứng giáo chủ của họ. Sau bình minh, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi...... Thật vất vả mới tìm được một nơi thế ngoại đào nguyên, trong nháy mắt lại sắp mất đi."
Nói tới đây, nàng ai thán một tiếng, nghiêng mặt đi, tựa hồ đang lau nước mắt.
Hoài Viễn ánh mắt bắt đầu lung lay, hắn bỗng một phen cầm lấy tay Tằng Thiện.
"Sư tỷ, ngươi theo ta đi đi! Dù sao Ngũ Tiên Giáo đã không còn là thế ngoại đào nguyên, vậy chúng ta quay về Vân Thương giống như trước đây, không tốt sao?"
"Không được!" Tằng Thiện ném tay hắn ra, "Ta đã từng nói rõ ràng muốn ở lại Ngũ Tiên Giáo, làm gì còn thể diện trở về Vân Thương?!"
"Không trở về...... Không trở về cũng đúng!" Hoài Viễn không cần nghĩ ngợi, hai mắt thậm chí lóe sáng: "Không bằng sư tỷ cùng ta dứt khoát rời khỏi Vân Thương và Ngũ Tiên, lưu lạc thiên nhai. Thiên hạ rộng lớn như vật, nhất định sẽ có một thế ngoại đào nguyên khác. Chúng ta không tu tiên, cứ thế vui vẻ trải qua một đời, được không?"
Tằng Thiện tựa hồ không có chủ ý, nhẹ giọng hỏi lại: "Ta...... Có thể tin tưởng ngươi sao?"
"Có thể, đương nhiên có thể, một vạn cái có thể!" Hoài Viễn thề son sắt, "Chỉ cần ngươi nguyện ý, bây giờ ta có thể mang ngươi đi, lập tức lập tức!"
Tằng Thiện ngạc nhiên nói: "Này sao được? Tạm thời không nói đến chuyện của ta, ngươi lại không phải không biết xử phạt của Vân Thương đối với người lâm trận bỏ chạy! Huống chi ngươi đã từng mắc lỗi lầm lớn trước đây, chỉ sợ......"
"Ta không sợ!" Hoài Viễn lại bất ngờ trở nên kiên định, "Có câu bách mật chung hữu nhất sơ* ngươi nếu muốn đi, ta tất nhiên có thể tìm ra một ám đạo không bị ai phát hiện.
(*bách mật chung hữu nhất sơ: trong một trăm cái kín kẽ nhất định có một cái sơ hở.)
Tằng Thiện hiển nhiên còn có chút do dự, nàng suy nghĩ mãi, đưa ra một yêu cầu có chút kì quái: "Ta có thể đi theo ngươi, nhưng ta muốn đưa theo một người trong cốc...... Là một hài tử."
Hoài Viễn rốt cuộc lộ sự không tình nguyện: "Bên trên đã phân phó, không cho bất cứ kẻ nào xuất nhập Ngũ Tiên cốc. Tuy nói Ngũ Tiên cốc không am hiểu thuật che mắt và thuật dịch dung, nhưng vạn nhất để Nặc Tạc Mã ngụy trang chạy trốn, vậy Vân Thương ta sẽ bị khắp thiên hạ nhìn vào chê cười."
(ý Hoài Viễn là lo sợ Tằng Thiện để Nặc Tạc Mã hóa hình thành một đứa bé rồi mang ra khỏi cốc)
Tằng Thiện nói: "Sao có thể là thủ thuật che mắt, hài tử kia chỉ mới ba bốn tuổi, không khác ngươi năm đó khi được cứu lắm. Ta không đành lòng để hắn tao ngộ hạo kiếp, muốn đưa hắn mang đến trấn phụ cận phía trên, chẳng nhẽ ngươi ngay cả chút lòng trắc ẩn này cũng không có sao?!"
Thấy nàng tình ý chân thành, Hoài Viễn cũng rốt cuộc buông lỏng. Hai người liền ước định, Hoài Viễn trở về xem xét bố trí nhân lực của Vân Thương xung quanh Ngũ Tiên cốc, nửa canh giờ sau, Tằng Thiện sẽ mang theo hài tử ra, ba người chọn đường núi hẻo lánh an toàn nhất để chạy thoát.
"Nàng muốn mang theo chưởng môn sư huynh?"
Ngữ khí Luyện Chu Huyền hiển nhiên là không tin, Nếu Huyền Đồng năm đó rời đi Ngũ Tiên cốc, hắn và Phượng Chương Quân có lẽ đã sớm mất mạng.
Mà Phượng Chương Quân cũng không nghe thấy Luyện Chu Huyền nói thầm, ánh mắt hắn dừng ở một chỗ tối xa hơn trong rừng. Ở đó, có một đôi mắt đang nhìn trộm.
————
Sau khi rời khỏi Hoài Viễn, Tằng Thiện bước đi vội vàng, trở lại Ngũ Tiên cốc. Nhưng nàng vừa đến quảng trường trước nghị sự đường, đột nhiên phát hiện hơn mười người phái trước, tất cả đều đang vô cùng áp lực nhìn nàng.
Trong đó một người không thấy rõ khuôn mặt mở miệng đầu tiên thanh âm trầm thấp chậm rãi: "Tằng Thiện, ngươi rốt cuộc là ai."
Trong mờ tối không thấy rõ biểu tình của Tằng Thiện, nhưng có thể nghe thấy nàng hít sâu một hơi.
"Không sai, ta quả thật từng là người của Vân Thương phái, nhưng ta tự nhận bản thân chưa từng làm bất cứ điều gì tổn hại tới Tiên giáo... Đã không còn thời gian, ta cần nói một chuyện vô cùng quan trọng, các ngươi dù thế nào cũng phải tin tưởng ta, dù cho đây là lần cuối cùng!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không thể chắc chắn.
Lúc này, có hai người đồng thanh —— "Chân ngôn cổ."
Một người là Luyện Chu Huyền, mà người còn lại chính là Tằng Thiện.
Nàng chủ động đề nghị: "Thỉnh hạ chân ngôn cổ vào ta, như vậy liền biết lời ta nói có thật sự là thật hay không!"
Mọi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Ngay cả Phượng Chương Quân cũng nghi hoặc: "Nếu chân ngôn cổ tiện lợi như vậy, tại sao lúc nhập giáo không dùng?"
"Trên đời này làm gì có thứ hoàn mỹ mười phần." Luyện Chu Huyền lắc đầu nói, "Không nói đến thứ này trân quý, hiếm có, đáng nói hơn là nó để lại di chứng nguy hiểm, rất có khả năng sau này mỗi câu nói ra đều tựa như bị đao cắt."
Sự tình trước mắt quan trọng, vật có trân quý hơn nữa so ra cũng kém với tính mạng của giáo chủ và mấy trăm con người trong giáo. Nếu Tằng Thiện đã chủ động, vậy những người khác cũng không có lý nào lại cự tuyệt.
Chân ngôn cổ rất nhanh được mang tới, Tằng Thiện đi vào nghị sự đường, trước mặt chư vị trưởng lão nuốt thứ này. Tự vị này nhất định không dễ chịu, bởi vì nàng lập tức còng lưng, đôi tay nắm chặt cổ nôn khan.
Chờ đến lúc phản ứng bài trừ dị vật không còn quá mãnh liệt, Tằng Thiện lập tức nói ra mưu định đường thoát của mình và Hoài Viễn vắn tắt kể lại.
Lập tức có người dị nghị: "Coi như những lời ngươi nói đều là thật, nhưng ai có thể đảm bảo sư đệ kia của ngươi sẽ không bán đứng ngươi?"
"Nói thật, ta quả thật không thể bảo đảm." Tằng Thiện thẳng thắn thành khẩn nói, "Cho nên ta dứt khoát bán đứng chính mình."
"...... Lời này là có ý gì?" Luyện Chu Huyền ngạc nhiên.
Phượng Chương Quân lại lộ thần sắc hiểu rõ: "Nữ nhân thông minh."
Tằng Thiện tiếp tục giải thích, vừa rồi nàng biết rõ bên cạnh có người nhìn trộm bởi vậy cố ý cùng Hoài Viễn hứa hẹn. Kể từ đó, "mưu đồ bí mật" của nàng và Hoài Viễn trở thành mồi câu bị đối phương cắn vào trong miệng.
"Thỉnh tìm vài đệ tử giả làm giáo chủ và hộ vệ, theo ta hội hợp cùng Hoài Viễn. Đến lúc đó, Vân Thương nhất định sẽ triệu tập chủ lực tiến lên ngăn chặn. Chúng ta dương đông kích tây, hộ tống giáo chủ đi một con đường khác, phần thắng sẽ lớn hơn."
Nói xong, nàng thẳng thắn thành khẩn nhìn những người trước mặt, chờ kết quả cuối cùng.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Phượng Chương Quân đột nhiên hỏi.
"Ta không biết." Luyện Chu Huyền mới đầu chỉ lắc đầu, một lát sau, vẫn là thẳng thắn nói ra lời trong lòng: "...... Hẳn là ta sẽ chọn tin vào Tằng Thiện. Ít nhất trong một khắc này, nàng không phải phản đồ Ngũ Tiên Giáo."
Nhưng Phượng Chương Quân lại cho hắn một đáp án hoàn toàn tương phản.
"Nếu là ta, sẽ không tin. Không phải không tín nhiệm Tằng Thiện, mà là cả nàng cũng không biết, mình đã bị lừa."
Tác giả có lời muốn nói:
Luyện Chu Huyền: Vẫn cho rằng ta sẽ oo hắn trước, không nghĩ tới lại bị hắn oo! Thất bại!
(oo ở đây có lẽ là sắc dụ)
Phượng Chương Quân: Sờ sờ mặt nhỏ vuốt vuốt tóc là có thể đổi đề tài, A Diên nhà ta thật đáng yêu.
Nặc Tạc Mã: Ta đã trở về, bằng hữu dưới chân núi có nhớ ta không?
Ngũ Tiên giáo chúng: Chúng ta quả thật nhớ ngươi muốn chết, nhưng ngươi lại không nhớ rõ chúng ta a!
Cổ Vương: Đang tâm như tro tàn lưu lạc thiên nhai, di động đột nhiên rung một cái thông báo: Đinh! Người yêu của ngươi Nặc Tạc Mã đã login. Nhưng khoảng cách từ chỗ ta đến Ngũ Tiên Giáo còn mười vạn tám ngàn dặm... Nhưng mà cũng không sao, ta đây là nam nhân duy nhất trong Ngũ Tiên Giáo biết thần hành thuật.
Ngũ Tiên giáo chúng: Đúng rồi, Cổ Vương là người chiến thắng giải vô địch vua chân dài 1-100 của bổn giáo, còn là giải thưởng Thành tựu trọn đời!
Vân Thương phái: Kỳ thật chúng ta cũng không muốn đánh nhau, chúng ta chỉ là mã tử* a, lão đại nói muốn đánh, chúng a còn có thể làm sao?!
(*mã tử: tương tự quân tốt thí)
Xem điện ảnh nhìn thấy lịch sử đen tối của hai bên tộc, thật khẩn trương thật lúng túng, có nên xem tiếp hay không đây, thật rối rắm...
————
Phó bản Ngũ Tiên Giáo và Vân Thương ngày mai sẽ kết thúc ~ tới nâng chén vì tình hữu nghị của bọn họ nào!
Nặc Tạc Mã xuống núi, quả thật đã châm ngòi cho trăm năm ân oán của Vân Thương và Ngũ Tiên. Nhưng kẻ sai không phải Nặc Tạc Mã, hãy tin tôi, đừng trách hắn.
Editor kêu khổ:
Tui đăng muộn, tui sai rồi TTvTT~
Vốn muốn làm thêm một chương đền bù cho mọi người, nhưng mà chương tiếp theo còn dài hơn cả chương này.
Thôi mai một chương, ngày kia hai chương nhé.