*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Uyển Phi Truyện” chính là Truyền thông Hoa Hạ.

Trong bộ phim này, nam chính là Sở Khiêm, nữ hai là Hoàng Linh, cùng với Lâm Quán Quán, Cơ Dã Hỏa đều là nghệ sĩ của Truyền thông Hoa Hạ. Nếu như đoàn phim xảy ra án mạng thì bộ phim này cũng chỉ mắt nhiệt đi một nửa mà thôi, bên bị thiệt hại nặng nhất chính là Truyền thông Hoa Hạ.

Lý Mưu càng nghĩ càng sợ!

“Nhị thiếu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng!”

Tiêu Diễn đuỏi theo Tiêu Lăng Dạ, sải bước rời đi.

Cảnh tiếp theo chắc chắn là không quay được nữa rồi. Cơ Dã Hỏa cũng tìm một lý do để rời đoàn phim. Ra khỏi đoàn phim, anh lập tức đuổi theo Tiêu Lăng Dạ. Nhưng khi đuồi đến nơi thì chỉ còn nhìn thấy khói ở sau xe mà thôi.

Đoàn phim!

Trên xe bảo mẫu”!

Xe bảo mẫu”: là loại xe lớn thường được dùng các ngôi sao hay sử dụng để làm nơi ăn uống, ngủ nghỉ, trang điểm.

Lâm Vi tức đến nghiền răng nghiền lợi!

Chết tiệt!

Lâm Quán Quán kia sao lại may mắn như vậy chứ? Nhát kiếm kia rõ ràng là nên đâm vào tim cô ta, kết quả là cô ta lại tránh được!

“Đáng chết!”

Lâm Vi tức tối đập vỡ cốc nước.

“Không phải cô nói với tôi là chắc chắn không có sai sót gì sao? Chắc chắn tuyệt đối mà còn để cô ta tránh được!”

Tiểu Thiền cũng rất vô tội.

“Ai mà biết Lâm Quán Quán kia lại bất thường như vậy chứ? Cô ta cũng không biết là kiếm thật, vậy mà lại tránh đi được.”

Suýt nữa thì!

Súy nữa thì cô có thể mượn tay người khác để trừ khử cái gai trong mắt này rồi, thế mà lại……thành công cóc hét!

Lâm Vi hít sâu một hơi, cô ta ngồi trên ghế rót một bình nước đá để áp chế ngọn lửa tà ác trong lòng, “Liệu chuyện này có điều tra đến chúng ta không?”

“Chị Vi yên tâm, chuyện này cũng không phải do chúng ta làm, làm sao mà điều tra đến chúng ta được.”

Lâm Vi gật đầu.

Cô ta siết chặt tay.

Lâm Quán Quán còn có rất nhiều cảnh quay chung với cô ta, cô ta không tin là Lâm Quán Quán lần nào cũng may mắn như vậy!

Đoàn phim.

Lý Mưu nỗi trận lôi đình.



Tiểu An là một cô gái hơn 20 tuổi, mập mạp, mang cặp kính gọng đen. Cô vẫn luôn chăm chỉ làm việc, hay nhút nhát xấu hỗ nên rất ít khi nói chuyện với người khác, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô.

“Tiểu An, chuyện này là sao?”

Tiểu An cúi đầu vân vê ngón tay, mãi không nói gì, Lý Mưu lập tức nhìn ra cô có vấn đề, ông quát lớn một tiếng.

“Nói!”

Cả người Tiểu An run lẫy bẩy.

“Không nói thì tôi báo cảnh sát đấy!”

Sắc mặt Tiểu An tái mét, bỗng nhiên ngắng đầu, “Là tôi! Là tôi đặt mua một thanh kiếm ở trên mạng giống hệt như đạo cụ! Tôi chỉ là muốn dạy cô ta một bài học!”

“Ai?”

“Lâm Quán Quán!”

“Cô có thù với cô ấy sao?”

“Đúng!” Tiểu An đỏ mắt, gào lên, “Phan Tịnh Vân là nữ thần của tôi. Ban đầu tôi là vì cô ấy nên mới tìm việc làm trong giới giải trí, đến ứng tuyển trong tổ đạo cụ! Phan Tịnh Vân tốt như vậy, Lâm Quán Quán lại hại cô ấy bị phong sát trong giới. Tôi phải dạy cho cô ta một bài học!”

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Lý Mưu đập bàn, “Cô như thế là mưu sát!”

*Tôi, tôi chưa từng nghĩ muốn giết cô ta. Tôi chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học nhớ đời. Cô ta khiến cho nữ thần của tôi biến mát trong giới giải trí, bây giờ cô sống chật vật như vậy, tôi muốn trả thù cho nữ thần của tôi.”

“Điện rồi”

Lý Mưu tức giận nói, “Phan Tịnh Vân bị phong sát là tự mình chuốc lấy, không liên quan gì đến Lâm Quán Quán cải”

“Im đi! Tịnh Vân của chúng tôi quả nhiên là không nói sai, ông lúc nào cũng bảo vệ cho Lâm Quán Quán, chắc chắn là có quan hệ không rõ ràng với cô ta.”

Lý Mưu nhìn cô ta như nhìn một kẻ điên, cuối cùng vẫn quyết định báo cảnh sát và giao Tiểu An cho đồn cảnh sát xử lý.

Bệnh viện Khang Hoa.

*Có đau không?”

Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ càng âm u hơn, mím môi bế Lâm Quán Quán vào thang máy, trực tiếp đi lên lầu 32 tìm Tống Liên Thành.

“Tiêu Lăng Dạ, thả em xuống.”

“Em bị thương rồi.”

Lâm Quán Quán, “……”

Chỗ cô bị thương là cánh tay chứ không phải chân, không đến mức không tự đi được.

Thế nhưng, Tiêu Lăng Dạ lại không cho cô cơ hội để nói, bế cô xông vào văn phòng của Tống Liên Thành luôn.

Anh đá tung cánh cửa văn phòng.

“Gai. 0U.

Tống Liên Thành bị dọa hết hồn, đang định chửi thì ngẳng đầu thấy Tiêu Lăng Dạ, liền nuốt câu chửi vào lại trong bụng, “Lão đại, sao anh đến đây?”

“Cầm máu cho cô ấy!”

Không thể nghi ngờ gì được, người phụ nữ được lão đại bế, trừ Lâm Quán Quán ra thì chẳng còn ai khác.

Lâm Quán Quán là người quan trọng nhất trong lòng lão đại mà.

Tống Liên Thành không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đến. Lâm Quán Quán vẫn đang mặc trang phục trong phim, quay xong liên tiếp máy cảnh phim, trên trang phục của có bùn, có máu dính lên lúc quay phim. Túi máu buộc trên người cô cũng bị Tiêu Lăng Dạ không cẩn thận làm vỡ, khiến cả người đều là máu.

Tống Liên Thành thấy cả người Lâm Quán Quán đều là máu tươi, liền bị dọa hết hồn.

“Có, có chuyện gì vậy? Hai ngày trước ở trong bệnh viện không phải là vẫn còn đang tốt đấy sao? Mới mấy ngày không gặp sao đã ra thế này rồi?”

“Một lời khó nói hết……Tóm lại chỉ có vết thương trên cánh tay là thật thôi!”

Tống Liên Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy vét thương sâu thấu xương trên cánh tay cô, anh lại hít căng một hơi.

Trên đường đến đây, trên cánh tay cô dính rất nhiều băng gạc, lúc này máu đã được cầm rồi, nhưng vết thương đó rất sâu.

“E là phải khâu lại thôi.”

Sắc mặt Lâm Quán Quán hơi nhợt nhạt, “Có thể không khâu không?”

“Không khâu lại thì sẽ chậm khỏi, hơn nữa vết thương của cô sâu như vậy, nếu như để tự khỏi thì không biết là bao lâu mới lành được.”

“Tôi không muốn khâu……: Khâu trên cánh tay sẽ để lại sẹo đó.

Với một diễn viên nữ thì bất kỳ chỗ nào trên cơ thể có sẹo cũng rất ảnh hưởng đến mỹ quan.

Tống Liên Thành nhìn Tiêu Lăng Dạ.

Lâm Quán Quán kéo kéo tay áo Tiêu Lăng Dạ, “Em không muốn khâu đâu, cánh tay mà khâu lại thì sẽ rất giống con rết, sau này không mặc áo ngắn đẻ lộ cánh tay được nữa, rất khó coi……”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, vẻ mặt kiên quyết.

“Để anh bảo Tống Liên Thành tự tay khâu cho em, dùng thuốc tốt nhất, sẽ không để lại sẹo đâu!”

Lâm Quán Quán kéo tay áo anh, mắt long lanh, “Tiêu Lăng Dàn, “Được! Không khâu nữa!”

Tống Liên Thành, *……”

Lão đại!

Nguyên tắc của anh đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play