Trong lòng Tôn Thiến ngây ngẩn, khẽ cắn môi, thuận miệng gật đầu: “Được rồi! Khi quay xong em sẽ trở lại trường học.”

Đúng rồi!

Cơ Dã Hỏa thầm tự hào.

Quả nhiên … Sức mạnh của thần tượng rất mạnh. Nhìn này.

Anh vừa thuyết phục một cô gái đang lạc lối một cách tuyệt vời làm sao.

Nhưng đây cũng là một sự trùng hợp.

Nếu Tôn Thiến không phải là fan của anh và giúp đỡ anh thì anh cũng chẳng thèm nói nhiều như vậy đâu.

Trò chuyện khiến thời gian trôi nhanh.

Ngay sau đó, xe lại dừng lại.

“Ông Trương, đến rồi sao?” Giản Ninh hỏi tài xế.

“Đến rồi.”

Lâm Quán Quán kéo rèm xe liếc mắt ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cổng lớn Đế Cung.

Không hổ danh là Đế Cung!

Cánh cổng nguy nga, đúng là có khí chất của một cung điện thời xưa.

Lúc này đã mười một giờ tối, lúc này cổng vào Đế Cung vẫn đông đúc xe cộ qua lại, rất náo nhiệt.

Lâm Quán Quán và những người khác xuống xe, không biết sẽ đi chơi đến mấy giờ, Lâm Quán Quán bảo ông Trương về nhà nghỉ ngơi trước. Nếu như về muộn thì cô và Giản Ninh sẽ bắt xe về sau.

Ngay khi xe dừng lại, một người đỗ xe bước ra khỏi Đế Cung, Lâm Quán Quán trực tiếp đưa chia khóa xe cho người đỗ xe.

Hiếm thấy đó là.

Nhìn thấy những người nổi tiếng, anh đỗ xe cũng rất bình tĩnh, không có sự phấn khích như những người bình thường khác khi nhìn thấy những người nổi tiếng.

Lâm Quán Quán thở phào.

Lâm Quán Quán thở phào.

Anh trai đỗ xe chuẩn bị đi thì có thêm một nhân viên khác bước ra, mang theo áo xe che thân xe lại.

Lâm Quán Quán nhướng mày.

Cơ Dã Hỏa đã giải thích: “Đây là để bảo vệ sự riêng tư của khách.”

Lâm Quán Quán quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên.

Tất cả các phương tiện ở lối vào của Đế Cung đều được phủ bằng áo trùm xe, người ta sẽ không thể nhìn thấy mô hình của chiếc xe, chứ đừng nói đến biển số.

“Suy nghĩ rất chu đáo.”

“Tất nhiên rồi.” Cơ Dã Hỏa cười toe toét. “Những người có thể tiêu xài trong Đề Cung đều là thương nhân hoặc người giải trí như chúng ta – nhân vật của công chúng. Nhân vật của công chúng ra ngoài thư giãn, ai lại muốn cho mọi người biết? Đề Cung bảo vệ quyền riêng tư của khách rất tốt, đó là lý do tại sao công việc kinh doanh của họ phát triển vượt bậc.”

Lâm Quán Quán gật đầu.

Lí Mưu và những người khác cũng đã đến trong lúc họ nói chuyện.

Lí Mưu đặt trước một phòng riêng, vừa xuống xe lập tức có nhân viên dẫn mọi người đi vào.

Đây là lần đầu tiên Lâm Quán Quán đến với câu lạc bộ giải trí.

Cô có một chút phần khích.

Vừa bước vào cửa, hai hàng nữ phục vụ xinh đẹp ở cửa nở nụ cười chuẩn tám răng và cúi chào ngay ngắn, đồng thanh.

“Chào mừng quý khách!”

Nhân viên phục vụ đẹp, dáng chuẩn chiều cao nhân viên trên 168cm, ngoại hình thuộc dạng chỉ cần tùy tiện lôi ra làm người mẫu cũng được.

Lâm Quán Quán âm thầm không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play