Bác sĩ Hoắc không màng mưa lớn đến Hương Dật Tử Quận.

“Bác sĩ Hoắc, làm phiền anh rồi.”

“Không phiền.” Bác sĩ Hoắc hiền lành cười cười, “Vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu chứ?”

“Được!”

Vẫn là ở trong phòng Lâm Quán Quán, vẫn là thôi miên, nhưng lúc này không phải là thôi miên đơn giản, mà bác sĩ Hoắc dùng phương thức thôi miên sâu.

Có lẽ là mấy ngày không thôi miên, lần này thôi miên rất thành công.

Lâm Quán Quán lại trở về đêm năm năm trước.

Trong bóng tối.

Người đàn ông thở hồn hển cùng cô gái đau khổ thét chói tai liên tiếp, Lâm Quán Quán tựa hồ cảm thấy đồng cảm, cuộn tròn trên giường, sắc mặt đau khổ.

“Quán Quán, nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy cái gì?”

“Tối, rất tối.”

“Còn nữa?”

Còn gì nữa?

Trong bóng tối.

Lâm Quán Quán cố gắng mở mắt ra, trong bóng tối, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền của một người đàn ông, chờ cảm giác đau đớn của thân thẻ biến mát, đại não của cô đã là một mảnh hỗn độn.

Nữa hôn mê.

Cơ thể cô nhẹ nhàng.

Có vẻ như ai đó đã nâng cô ra khỏi giường, thân thể cô nhẹ trong chốc lát, bên tai tựa hồ nghe được tiếng nói chuyện vụn nhỏ, nhưng giọng nói của bọn họ quá nhỏ, cô cố gắng nghe, lại không nghe rõ.

Một lát sau.

Cô nằm trên giường lần nữa.

Lại sau đó… bộ não trống rỗng, không có gì cả.

Ting!

Sau một âm thanh nhẹ vang lên, Lâm Quán Quán mở mắt ra.

Cô giống như đánh trận với người khác, cả người bát lực, sắc mặt mệt mỏi, thấy thế, môi Tiêu Lăng Dạ mím thành một đường thẳng, đỡ eo cô, để cô ngồi ở đầu giường.

Ngẳng đầu lên, Lâm Quán Quán đối diện với ánh mắt ngưng trọng của bác sĩ Hoắc.

Trong lòng cô bồi hồi, đột nhiên có chút bắt an.

“Bác sĩ Hoắc, có ván đề gì sao?”

Bác sĩ Hoắc muốn nói lại thôi.

“Bác sĩ Hoắc, anh chỉ cần nói, cho dù tình hình như thế nào, tôi cũng có thể chịu đựng được.”

Bác sĩ Hoắc nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ.

Tiêu Lăng Dạ gật gật đầu với anh ấy.

Bác sĩ Hoắc đẩy đẩy kính trên mắt, sắc mặt ngưng trọng nói, “Quán Quán, tôi hoài nghi, cô đã bị người ta thôi miên!”

Bị thôi miên sao?

Lâm Quán Quán sửng sốt, cô rất nhanh phản ứng lại, “Ý của anh là, sở dĩ tôi không nhớ nổi chuyện buổi tối năm năm trước, là bởi vì tôi bị người ta thôi miên sao?”

Bác sĩ Hoắc gật đầu.

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ đột nhiên tối đen.

“Điều này, không có khả năng.” Lâm Quán Quán đỡ tay Tiêu Lăng Dạ, tựa vào đầu giường, nhíu mày nói, “Thôi miên không phải để trị bệnh tâm lý sao?”

Bác sĩ Hoắc mang một cái ghế ngồi xuống bên giường, anh ấy gật gật đầu nói, “Đúng vậy, thôi miên được coi là một trong những cách chữa trị bệnh tâm lý của con người, nhưng nếu là một nhà thôi miên lợi hại, có thể thông qua ám chỉ tâm lý, giả mạo hoặc làm cho người ta quên đi ký ức của mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play