“Chân to nhất của Vân Thành, ôm lấy.”

Lâm Quán Quán, “…

Cùng lúc đó.

Tại nhà cũ nhà họ Tiêu.

“Bà ơi, con muốn đến bệnh viện gặp baba, bà cho con đi nha…”

Tâm Can ôm lấy hai chân của bà Khương, làm nũng. Khương Ninh sinh Tiêu Lăng Dạ khi mới 20 tuổi, bây giờ vừa tới năm mươi tuổi. Cùng với việc bảo dưỡng đúng cách, lại thêm làn da mỏng manh mềm mại, trông như mới tầm bốn mươi.

“Bà nội! Baba một mình nằm viện thật đáng thương …”

Khương Ninh đối với cháu gái mình bình thường vô cùng yêu thương, ở nhà như tiểu công chúa nói thế nào thì là như vậy, nhưng lần này Khương Ninh hiếm khi không đồng ý yêu cầu của cô.

“Đáng thương? Bố của con được chăm sóc trong bệnh viện, không đáng thương chút nào.” Khương Ninh ôm cô cháu gái nhỏ. “Con yêu, con đã quên bà nội nói gì với con rồi sao? Sau này con không được phép tiếp xúc với mẹ con Lâm Quán Quán, bọn họ Không phải người tốt! “

” Không! Con muốn dì Quán Quán, con muốn anh Duệ Duệt!

“Tâm Can cau có,” Con muốn ở cùng họ! “

Vẻ mặt Khương Ninh đột nhiên nghiêm nghị,” Tâm Can! Con xem con đã bị hai bọn họ tây não rồi! Con mới quen bọn họ bao lâu! Con biết không, trên đời này chỉ có ông bà nội và chú hai của bố con là những người thực sự yêu thương con! “

” Không phải! Bà, con không cho phép bà nói dì Quán Quán và anh như thế”

Khương Ninh hai mắt đỏ bừng.

Bà vừa giận vừa buồn.

Bà thương yêu đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ lại vì mấy người quen biết chưa lâu mà cãi lại bà!

“Tâm Can…”

“Con muốn đi tìm dì Quán Quán, con muốn đi tìm anh Duệ Duệ!” Tâm Can khóc lón.

Khương Ninh nhìn cháu gái khóc cảm thấy rất đau lòng, nhưng lần này bà trở nên lạnh lùng, kiên quyết không đồng ý với yêu cầu của cô.

Tâm Can ngồi dưới đất khóc lớn.

Bên khác.

Ngồi trên ghế sofa, Tiêu Ngạo đau lòng không chịu được. Ông nhanh chóng đưa tay ra, nhắc Tâm Can từ mặt đất lên, “Tâm Can của ông, mặt đất lạnh lắm, sao con có thể ngồi trên mặt đất như thế, mau đứng dậy.”

“Ông nội, con muốn đến bệnh viện, con muốn gặp baba, con muốn đi tìm dì Quán Quán và anh Duệ Duệ! Huhu… Dì Quán Quán rất tốt, anh Duệ Duệ cũng rất tốt, bà nội chưa gặp họ, sao có thể nói như vậy. “

Khương Ninh hai mắt đỏ hoe. Tiêu Ngạo là cha ruột của Tiêu Lăng Dạ. Ông mặc một bộ đồ Đường màu xanh thẫm. Dáng gầy, có mái tóc hoa râm. Vì từng ở trong quân đội, lưng ông vẫn còn thẳng, trông rất khỏe khoắn.

Tiêu Ngạo và Khương Ninh là chồng già vợ trẻ, từ trước đến nay ông đều yêu thương cô vợ nhỏ này, thấy bà tức giận, ông nhanh chóng ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, cháu gái chúng ta mà giận làm gì!”

Khương Ninh quay người, ngó lơ hai người.

Ông chọc chọc vào vai cháu gái nhỏ, hất hát cằm về phía Khương Ninh.

Nha đầu nhỏ gạt nước mắt, chạy đến bên cạnh Khương Ninh, kéo vạt áo làm nũng, “Bà nội … Con xin lỗi, vừa rồi là Tâm Can không tốt, con không nên nói chuyện với bà như vậy…

“HÙI ” Bà~ * Biết sai rồi? “

* Vâng vâng vâng, cháu biết sai rồi. “

Sắc mặt Khương Ninh lúc này mới trông khá hơn, bà ôm cô bé vào lòng, để cô bé ngồi trên đùi mình. Rồi bà nhẹ nhàng nói: “Tâm Can, không phải bà không hiểu tình cảm. Nếu con thích có bạn, bà sẽ tìm thật nhiều bạn để chơi với con. Nếu con thích có mẹ nhỏ, bà sẽ đem toàn bộ khuê tú của Vân Thành đến trước mặt con, con thích người nào, bà sẽ cho người đó cưới bố con, nhưng Lâm Quán Quán đó … không được! “

” Tại sao? “

” Cô ta là một phụ nữ chưa chồng có con, làm việc trong bể nhuộm lớn của làng giải trí … Tâm Can, không phải bà thiên vị đâu, con còn nhỏ, không biết những người phụ nữ trong làng giải trí kia, để lấy được con nhà giàu, họ có thể dùng mọi thủ đoạn! “

” Không, dì Quán Quán đã cứu con… ….

” Tất cả đều là âm mưu của cô tal “

Cô bé không tin vào điều đó, lắc đầu nguầy nguậy, cô đáp lại một cách mạch lạc, “Bà, dì Quán Quán không phải như những gì bà đã nói đâu. Khi dì ấy lần đầu gặp baba, dì không biết danh tính của baba. Sau này coi như biết rồi, thái độ cũng không hề săn đón. Baba thì theo đuổi, còn dì ấy thì trốn mới đúng.”

Khương Ninh cười lạnh,” Chuyện này chỉ chứng tỏ thủ đoạn của cô ta cao mà thôi! “

” Bà nội! “

” Tâm Can! Đừng nói nữa, dù sao bà nội cũng không cho con liên lạc lại vói hai mẹ con kial “

Cách đây một thời gian, con trai bất ngờ gọi điện cho bà, nói rằng không cần phải sắp xếp xem mắt vớ vẫn gì cho nó cả. Nó đã có người mình thích. Khi nghe tin, bà đã vui mừng máy đêm liền không ngủ được.

Vấn đề quan hệ của con trai luôn là tâm bệnh của bà.

Con trai không thích tiếp xúc thân thể với phụ nữ, chưa nói đến đụng chạm thân mật, thậm chí còn không thèm nói chuyện, thậm chí có lúc bà còn tự hỏi liệu con trai mình có phải là người đồng tính không.

Bây giờ, con trai bà cuối cùng cũng có người mình thích, lúc đó bà nghĩ, không cần biết thân phận của cô gái là gì, chỉ cần cô ấy ngây thơ và có thể làm cho con trai bà vui vẻ thì bà sẽ tiếp nhận.

Bà đã nhờ người điều tra.

Nhưng kết quả tìm thấy lại khiến bà bị sốc và tức giận.

Lâm Quán Quán!

Không chỉ chưa lập gia đình đã sinh con, cô ta còn là một nữ nhân trà trộn trong làng giải trí!

Làm sao bà có thể đồng ý trong tình huống này!

Nhưng sau khi hỏi kỹ A Diễn, bà mới biết được không chỉ là con trai của bà, mà Lâm Quán Quán thực sự rất thông minh, thậm chí thu phục cả Tâm Can không thích người ngoài.

Điều này là không thể nào!

Khương Ninh lập tức tìm người đến Cẩm Cung đem Tâm Can về, tránh cho cháu gái tiếp xúc quá nhiều với người phụ nữ đó.

“Bà nội, bà sao lại trở nên vô lý như vậy!” Tâm Can giãy dụa muốn nhảy ra khỏi vòng tay Khương Ninh, hai mắt đỏ hoe lên tiếng tố cáo, “Bà chưa từng nhìn thấy dì Quán Quán, vậy tại sao có thể kết luận dì ấy không phải người tốt? Bà nội chẳng phải bà luôn dạy Tâm Can là, nói rằng nghe là sai, phải nhìn thấy mới đúng! Vậy mà bà đã phủ nhận dì Quán Quán và anh Duệ Duệ dựa trên một vài thông tin. bà nội trở nên vô lý như vậy từ khi nào!”

Khương Ninh tức giận run lên, “Tâm Can! Bà nội đều là vì lợi ích của chính con!”

“Không phải! Vì con thì nên đứng từ góc độ của con xem xét chứ. Thật khó cho con có thể thích dì như vậy, thích anh như vậy… nhưng bà thế mà không cho con kết giao với họ… Bà, Tâm Can ghét bà lắm! “

Tâm Can che mặt chạy lên lầu khóc.

“Lâm Quán Quán kia thật đúng là thủ đoạn tốt, mới bao nhiêu thời gian, mà Tâm Can không còn hôn tôi nữa! Tâm Can vừa rồi còn nói ghét tôi, trước giờ nó chưa từng nói lời này với lôi Khương Ninh tức giận gạt đi những giọt nước mắt chua xót, trong lòng vô cùng thương tâm.

Lão gia tử thở dài.

Ông ngồi bên cạnh Khương Ninh, vươn tay nắm lấy vai bà, “Em ấy! Anh thấy Tâm Can nói cũng có lý, còn nhỏ thì dễ lừa và không nhạy bén. Nhưng Lăng Dạ và A Diễn đâu đứa nào còn nhỏ dại, nếu Lâm Quán Quán đó thực sự tâm cơ quanh co, chúng nó còn có thể không biết sao? A Ninh, hãy tin tưởng vào mắt nhìn của con trai chúng ta! “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play