Anh trai cố gắng hết sức để đuổi theo Tiểu Quán Quán, Tiểu Quán Quán không đồng ý, thế nhưng anh lại thân thiết với lâm Quán Quán trước mặt anh trai như vậy!
Anh trai nhất định ghen tị muốn chết.
Làm thế nào, làm thế nào bây giờ.
Không biết anh trai có lấy việc công báo thù tư không, không lẽ nhân cơ hội này đày đọa mình công việc vất vả đâu?
Tiêu Diễn cẩn thận nhìn Tiêu Lăng Dạ, nhưng thấy sắc mặt anh trai của mình như cũ trở nên lạnh hơn, bản năng sinh tồn mách bảo anh phải nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
“Em, em về viết kế hoạch của mình!”
Nói xong người trong tích tắc chạy mắt hút.
Tống Liên Thành cũng rất vui vẻ, để cho Tiêu Lăng Dạ có thể ngủ được, anh ta lập tức tạo thời gian và không gian cho Tiêu Lăng Dạ và Lâm Quán Quán, nhân tiện mang theo bóng đèn nhỏ Lâm Duệ đi.
Lâm Duệ nhìn Tiêu Lăng Dạ một cái, vô cùng ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Phòng lớn như vậy trước đây có quá nhiều người, nghĩ cũng không có chuyện gì, lúc này chỉ có hai người bọn họ, Lâm Quán Quán đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.
“Đến đây!”
“Làm, làm gì?” Lâm Quán Quán đi đến bên giường.
“Ngồi xuống!”
Lâm Quán Quán thành thật ngồi xuống chiếc ghế đầu bên cạnh giường, Tiêu Lăng Dạ xoay người sang một bên, lấy áo khoác vest trên bàn cạnh giường, sau đó mở áo vest ra, nhẹ nhàng di chuyển trên đôi chân trần của cô.
Hai chân thon dài trắng nõn lập tức bị che mắt.
“mm “Sau này đừng mặc lộ liễu như vậy, sẽ không an toàn.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Khi ở bên anh thì có thể”.
Khóe miệng giật giật, Lâm Quán Quán giữ chặt áo trên chân, “Tại sao ở cùng anh thì có thể?”
“Anh có thể bảo vệ em.”
Thịch Thịch Thịch! Trái tim Lâm Quán Quán như nai con nhảy loạn, còn có chút vui vẻ.
Rõ ràng là Tiêu Lăng Dạ đang mặc một bộ quần áo rộng rãi, khuôn mặt của anh ấy tái nhọt, lúng túng, nhưng cô thực sự cảm thấy rằng … khi anh ấy nói điều này, anh ấy thật sự rất đẹp trail Thật sự là gặp quỷ rồi!
“Duệ Duệ nói, em mua cho anh một giỏ trái cây hai trăm tệ.”
Lâm Quán Quán nhất thời không theo kịp nhịp điệu, ngây người gật đầu.
Lâm Quán Quán bị nụ cười của anh làm cho ngạc nhiên, cô mở to mắt, nhất thời không phản ứng lại.
Tiêu lăng Dạ không cười vẻ mặt vô tình, toàn thân lạnh lẽo, có cảm giác không muốn người khác thân cận, nhưng khi anh nở nụ cười, dường như băng tan tuyết chảy, xuân hoa nở rộ, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn dịu đi, giống như … giống như …
dụ dỗ người khác phạm tội.
Cô lỗt Lâm Quán Quán nuốt nước bọt một tiếng to!
Tiếng lớn đến nỗi ngay cả Tiêu Lăng Dạ trên giường bệnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nụ cười của anh dường như sâu hơn một chút.
Hai má nóng bừng, Lâm Quán Quán vội vàng tránh đi ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ, cô hoảng sợ đứng dậy, đi đến bên giường anh, trực tiếp cầm lấy máy tính của anh.
“Tôi, tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi đã quyết định giúp anh, vậy anh không thể cứ như vậy làm hỏng công sức của tôi, về sau anh làm gì đều phải nghe tôi!”
“Được!”
“Trước khi xuất viện đừng nói về công việc nữa!”
“Được!”
“Trong thời gian nằm viện, phải ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đều đặn và dậy đúng giờ mỗi ngày! Dù không ngủ được cũng phải nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần!”
“Được!”
“Anh mấy ngày nay không ngủ rồi, hiện tại liền nằm ở trên giường ngủ đi!”
Lâm Quán Quán hôm nay đang quay cảnh đêm, cô đến bệnh viện ngay khi vừa xong việc, không được nghỉ ngơi tốt, sau khi trò chuyện với Tiêu Lăng Dạ một lúc, cô cũng không thể nhịn được nữa, liền ngồi trên ghê đầu và ngáp liên tục.
“Buồn ngủ?”
“Đúng vậy!”
Tiêu Lăng Dạ mở chăn bông, “Lại đây!” Họ hành động tự nhiên như thể vợ chồng già, Lâm Quán Quán vừa muốn từ chối, chợt nhận ra mấy ngày nay Tiêu Lăng Dạ không có một đêm ngon giấc, cô vừa nhận lời giúp đỡ. Lúc này, mà từ chối không phải là tát vào mặt sao.
Suy nghĩ xong, cô từ từ trèo lên giường.
Cũng may giường bệnh không phải giường đơn bình thường, giường rộng hai thước đủ cho hai người ngủ, Lâm Quán Quán co người ở bên mép giường, cuộn tròn như một quả bóng nhỏ.
Cô đã quá quen với những điều này, nhiều khi quay cảnh đêm rất buồn ngủ, hễ bắt được cơ hội tìm chỗ trống là có thể lăn ra ngủ, chỉ cần trải hai tờ báo. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ kén chọn khi quay ngoại cảnh.
Do đó, ngay khi đầu chạm vào gối, cô đã lập tức ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Nghe tháy tiếng thở đều đều của cô, Tiêu Lăng Dạ mở mắt ra nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
Không uỗng công anh sắp đặt một cục diện lớn như vậy!
Sau tất cả, cô vẫn là trở về bên anh.
Lâm Quán Quán trực tiếp ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Mở mắt ra đối diện trực tiếp với ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng Dạ.
Đến gần, Lâm Quán Quán vô cùng ngạc nhiên khi thấy tình trạng của Tiêu Lăng Dạ đã tốt hơn trước rất nhiều, sắc mặt vẫn tái nhọt và vết đen dưới mí mắt vẫn còn rõ ràng nhưng phần lớn máu đỏ trong mắt đã biến mắt. Anh mãn nguyện nằm nghiêng trên giường, tinh thần cũng khá lên rất nhiều.
Nếu như trước đây anh là một người đàn ông yếu ót, thì bây giờ anh dường như tràn đầy năng lượng, tinh thần sung mãn.
Lâm Quán Quán kinh ngạc vô cùng, “Khi nãy anh ngủ rồi?”
Có lẽ anh ngủ một giấc, tâm tình cũng tốt lên, ” Ngủ hai giờ!”
Quá tốt rồi!
Anh ấy thực sự đã ngủ được! “Hiện tại em có thể buông tay và hai chân ra được chưa?”
Lâm Quán Quán nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên như máu. Cô như một con bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy Tiêu lăng Dạ, thân thể hai người dính chặt vào nhau, không để lại khe hở nào.
Một làn hơi nóng ập đến trên mặt cô, Lâm Quán Quán vành tai đỏ bừng, người như bị điện giật, lảo đảo nhấc chăn ra khỏi giường, “Thực xin lỗi, xin lỗi… Tôi không có ý!”
Tiêu Lăng Dạ từ trên giường nhàn nhã ngồi dậy, “Không thành vấn đề…” Ngay khi Lâm Quán Quán định thở phào nhẹ nhõm, cô nghe thấy Tiêu Lăng Dạ chậm rãi điền vào nửa câu cuối cùng, “… quen rồi!”
Lâm Quán Quán vội vàng mang giày vào, liếc mắt nhìn thời gian đã là mười hai giờ trưa, “Tôi, tôi xuống lầu mua chút cơm trưa.”
“Được!” Lâm Quán Quán nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Lâm Duệ trong phòng.
Cô mang giày vào và chạy đến văn phòng của Tống Liên Thành thì không thấy ai cả. Cuối cùng, cô hỏi y tá thì biết được tên đó ấy đã đi kiểm tra phòng bệnh cùng bác sĩ Tống.
Lâm Quán Quán cảm thấy nhẹ nhõm, liền đi thang máy xuống tầng dưới để mua bữa trưa.
Bởi vì Tiêu lăng Dạ chỉ bị mất ngủ, anh ấy không có vấn đề gì khác về sức khỏe, nên cô cũng không cần phải kiêng ky gì. Cô mua một ít bánh bao nhân tôm.
: Những thứ bên cạnh bệnh viện đêu rất đắt.
Những nơi khác bán bánh bao với giá mười hai tệ một bát, ở đây thế nhưng bán với giá mười tám tệ một bát!
Một phần lại ít như vậy!
Lâm Quán Quán cầm bánh trên tay, cảm thấy từng miếng thịt trên người đau nhức không thôi.
Cảm thấy đau khổ khi quay trở lại,cô nghĩ, dù sao thì nơi Tiêu Lăng Dạ nằm viện cũng có phòng bếp, bữa tối cô đi mua thức ăn mang về nấu là được.
Lúc xếp hàng trong thang máy có rất nhiều người, Lâm Quán Quán đợi rất lâu mới đến được cửa thang máy, cô lên tầng cao nhất nên chen vào phía trong cùng, vừa ngẳng đầu liền nhìn thấy trong thang máy có người quen!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT