*A”

*AP “Aa”

Mọi người hét lên đầy ngạc nhiên, bao gồm cả Lâm Quán Quán.

Cô nhìn dưới nền nhà đều là vàng thì cả người sững sờ.

Cô nhanh chóng mở những hộp khác ra, vẫn giống với chiếc hộp đó, bên trong hộp toàn là vàng.

Lâm Quán Quán nhìn mười mấy chiếc hộp đó, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Trong một hộp lớn có hàng trăm hộp nhỏ, tức là có hàng trăm đồ trang sức bằng vàng, và trọng lượng của mỗi đồ trang sức này cũng không hề nhỏ, trung bình mỗi thứ trang sức nặng tầm 20 cara, tính mỗi hộp 100 cara, tổng cộng có 12 hộp, theo giá vàng bây giò thì 1 cara là 300 tệ.

Vậy thì hơn chục chiếc hộp này có giá trị là hơn 700 vạn tệ.

“ỰcP Lâm Quán Quán nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Quán, Quán Quán, những thữ này là ai tặng em vậy…” Hoàng Linh cũng bị sự hào phóng của người này làm kinh ngạc.

“Em cũng không biết…”

Sau khi mọi người nghe xong thì bắt đầu bàn tán sôi nồi.

“Trời ơi, nhiều tiền như vậy…”

“Chẳng trách nhìn lại nặng như vậy, hóa ra bên trong toàn là vàng, lúc nãy Phan Tĩnh Vân nói trong đó toàn là đồ uống không đáng tiền, bây giờ bẽ mặt rồi chứ.”

“Đúng vậy đúng vậy, phải nhiều tiền cỡ nào thì mới hào phóng như này.”

Sắc mặt Phan Tĩnh Vân trở nên khó coi, cô ta nắm chặt tay lại, chế nhạo nói, “Nói không chừng đều là đồ giả…”

Lúc này, thợ đạo cụ liền đi đến cầm lên và xem xét một cách tỉ mỉ, “Thật đó, toàn bộ đều là thật.”

Bốp bốp bếp!

Bẽ mặt rồi.

Trong đám đông đột nhiên có một người chỉ vào chiếc hộp nói, “Ây, hình như ở kia có một mảnh giấy.”

Lâm Quán Quán nhìn theo hướng tay chỉ thì quả nhiên nhìn thấy một mảnh giấy.

Trên tờ giấy viết hai chữ rất đẹp, “Sính lễ.”

Lâm Quán Quán, “….”

Cô nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên tờ giất, khóe miệng giật giật.

CÓn, Hình như đã biết ai là người đã tặng những đồ này rồi.

Phong cách khiến người khác không thể nào hiểu được.

Thật sự chỉ có anh ấy mới có thể làm ra chuyện này.

“Xem ra thật sự là người theo đuổi.” Hoàng Linh cũng nhìn thấy chữ trên tờ giấy đó, cô ấy nở nụ cười mỉa mai nhìn về phía Phan Tĩnh Vân.

Trong giới giải trí, ai ai cũng biết công ty truyền thông Hoa Hạ và truyền thông Tỉnh Quang đối đầu với nhau, nghệ sĩ của hai công ty trang tài nguyên, tranh thông cáo, tranh tất cả những thứ có thể tranh giành với nhau, chỉ cần nghệ sĩ của hai công ty ở cùng một chỗ thì sẽ tranh giành kịch liệt.

Hai công ty này thật sự đối đầu với nhau một cách kịch liệt.

Ngay cả Tiêu Diễn, vị hoa hoa công tử này cũng không ôm nghệ sĩ của truyền thông Tinh Quang trong tay.

Mối quan hệ giữa hai công ty thật sự rất tệ.

Phan Tĩnh Vân bị Hoàng Linh chế nhạo liền cắn răng phản bác: “Ngày nay chỉ có phụ nữ trung niên mới đeo trang sức bằng vàng quê mùa như vậy! Thật là quê mùa, nhất định là một lão già đầu hói tặng! Được một lão già đầu hói theo đuổi thì đắc ý gì chứ”

“Không ăn được nho nên nói nho chua.”

PGÐI- Ngửi thấy mùi thuốc súng càng ngày càng nồng thì Lý Mưu từ đầu đến cuối không nói gì cau mày lên tiếng, “Được rồi được rồi! Đừng có tụ tập ở đây nữa, không cần trang điểm, không cần thay trang phục, không cần quay phim nữa sao!? Đừng có nhiều lời nữa, mau đi làm việc đi.”

Mọi người lúc này mới giải tán.

Lý Mưu giữ Lâm Quán Quán lại nói, “Cô không cần đi.”

“Đạo diễn?”

Lý Mưu bị ánh sáng của vàng làm chói mắt, giữ Lâm Quán Quán lại: “Đây đều là những thú quý giá, sao có thể để ở đoàn quay phim được, đoàn quay phim có nhiều loại người, nếu như bị mắt thì thiệt cho cô rồi, cho cô nghỉ nửa ngày để đem những đồ này về nhà.”

“Cảm ơn đạo diễn.”

“Đi đi, đi đi.”

Đạo diễn giống với giáo viên trong trường học, luôn thiên vị với những học sinh có thành tích tốt, Lâm Quán Quán vào tổ quay chưa lâu nhưng chưa bao giờ làm chậm tiến trình quay, ngược lại, cô còn hoàn thành các cảnh quay rất tốt, thời gian còn nhanh hơn trong thời gian dự kiến của đạo diễn.

Vì vậy đạo diễn cũng rất bao dung với Lâm Quán Quán.

Cách đó không xa.

Lâm Ví im lặng xem náo nhiệt, ánh mắt thâm sâu.

Lâm Quán Quán nhờ tổ đạo cụ đến giúp cô thu dọn lại, sau đó gọi taxi đến. Lý Mưu còn đặc biệt bảo một người đem đống đồ đến cốp xe giúp cô, sau đó còn hỏi cô có cần phải bảo một người đi về cùng cô không.

Dù gì đó cũng là mấy trăm vạn tệ, không thể không cảnh giác.

Lâm Quán Quán khéo léo từ chối ý tốt của Lý Mưu.

Nơi cô đang ở là Cẳm Cung, nếu như để người khác biết một người mới như cô sống ở nơi như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu lời không hay truyền ra.

Lâm Quán Quán dùng tốc độ nhanh nhất để đưa đống đồ đó về nhà, cô chỉ tạm thời nhận đống đồ này, sau này gặp được người kia sẽ trả lại.

Lúc cô trở về nhà thì Tiêu Diễn chuẩn bị đưa Duệ Duệ và Tâm Can đến công viên giải trí, nhìn thấy Lâm Quán Quán đi mấy lượt ra cốp xe lấy đồ, đằng sau cô còn có thêm mấy bảo vệ giúp cô dọn đồ thì cậu dừng chân lại, đỡ lấy một hộp trên tay cô.

“Tiểu Quán Quán, không phải chị đến tổ quay phim rồi sao, sao lại trở về?”

“Tôi đem đồ trở về, bây giờ sẽ đi luôn.”

Tiêu Diễn chỉ tay ra hiệu cho mấy người bảo vệ đặt mấy cái hộp đó vào phòng khách.

Lâm Quán Quán nói lời cảm ơn với mấy người bảo vệ, “Cảm ơn mấy người, mấy người vắt vả rồi.”

“Lâm tiểu thư không cần khách sáo, đây là điều mà chúng tôi nên làm.”

Mấy người bảo vệ sau khi dọn xong đồ thì rời đi.

Ánh mắt của Tiêu Diễn dán trên máy cái hộp đó, lông mày cậu nhướng lên, “Tiểu Quán Quán, đỉnh đỉnh đỉnh, mới vào giới giải trí chưa lâu mà đã được fans gửi quà đến.”

Lâm Quán Quán cười khổ.

Nếu như là quà mà fans gửi đến thì cô đã không phiền não.

“Không phải của fans tặng đâu.”

“Vậy thì ai tặng đấy?”

Lâm Quán Quán không trả lời câu hỏi của cậu, mà chỉ dặn dò Lâm Duệ không được động vào máy hộp đó rồi vội vàng rời đi.

Cô rời đi thì Tiêu Diễn cũng không đến công viên giải trí nữa, cậu ởi đi đi lại trước đống hộp vừa được Lâm Quán Quán đem về.

Không phải fans tặng vậy thì nhát định là người theo đuổi tặng.

Một lúc sau.

Tiêu Diễn đi đến bên cạnh máy cái hộp đó, chuẩn bị mở ra xe.

Đúng lúc đó Lâm Duệ đứng chắn trước mặt câu, gương mặt kiên quyết, “Không được.”

“Mommy nói rồi, không được động vào.”

Tiêu Diễn, “….”

Tiêu Diễn lặng lẽ kéo Tâm Can ra ngoài, “Chú hai làm gì vậy SÓ, Tiêu Diễn chỉ tay vào mấy cái hộp trong phòng khách, “Tâm Can, ngoan, nghe lời chú hai, mở mấy cái hộp đó ra xem bên trong có gì.”

“Không muốn! Cô bảo không được động vào, Tâm Can phải là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, như vậy thì dì mới thích Tâm Can hơn.”

Tiêu Diễn, “…”

Tiêu Diễn dùng tuyệt chiêu, “Đó là đồ mà người theo đuổi cô Quán Quán của con tặng đó, nếu như cô Quán Quán chấp nhận người ta, thì cô ấy sẽ trở thành bạn gái của người ta, sau này còn có thể trở thành vợ của người ta, đến lúc đó con sẽ không gặp được cô Quán Quán của con nữa.”

Cô bé kinh ngạc, lắc đầu nguây nguậy, “Không muốn không muốn!”

“Vậy thì con nghĩ mở máy cái hộp đó ra đi.”

Tâm Can nhanh chóng chạy vào phòng khách, giả vờ không để ý đi đến bên cạnh đống đồ đó, sau đó “không cẩn thận” ngã xuống đống hộp đó, thân hình cô bé đè lên đống hộp, nắp hộp bung ra.

Lâm Duệ, “…”

Tiêu Diễn, “….”

Tiêu Diễn như ý nguyện xem được đồ bên trong hộp, bên trong hộp toàn là đồ trang sức bằng vàng, ngoài ra còn kèm theo một mảnh giấy.

Sính lễ?!!!

OMGI Thật sự có người đang theo đuổi Tiểu Quán Quán, không ổn rồi!

Tiêu Diễn lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Tiêu Lăng Dạ, cậu ấy khoa trương nói, “Anh! Không hay rồi, không hay rồi! Bà xã của anh sắp bị người ra cướp đi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play