*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Quán Quán lập tức giống như rắn nước quần tới, cô như bạch tuộc tám chân dường như ôm lấy Tiêu Lăng Dạ, thời điểm nói chuyện cái miệng nhỏ phun ra đều là mùi rượu.
“Tiểu ca ca tiểu ca ca, anh làm bạn trai tôi được không?
Tôi sẽ đối xử với anh rất tốt rất tốt.”
Hai người đều chỉ ăn mặc áo ngủ hơi mỏng, Lâm Quán Quán một hồi loạn cọ, cọ ra một mồi lửa xông thẳng lên cái ót Tiêu Lăng Dạ.
Anh hít hà một hơi, chạy nhanh đè lại bả vai cô.
“Đừng lộn xôn!”
“Anh anh anh, tiểu ca ca, anh có phải không thích tôi không?”
Tiêu Lăng Dạ quả thực bị tra tấn điên rồi, cố tình nói chuyện đàng hoàng cùng nữ nhân say rượu không có đạo lý.
“Quán Quán đừng náo loạn, nhanh đi ngủ được không?”
“Không được!”
Tiêu Lăng Dạ bát đắc dĩ thở dài một tiếng, dứt khoát dựa vào đầu giường, Lâm Quán Quán lập tức mở ra hai tay, nhào vào trong ngực anh.
Tiêu Lăng Dạ: “…”
Nếu cô thanh tỉnh có thể như vậy thì tốt biết bao!
Tiêu Lăng Dạ lại lần nữa thở dài.
“Tiểu ca ca, anh còn chưa có trả lời vấn đề của tôi đấy, có phải anh không thích tôi không?”
Sao anh có thể không thích!
Tiêu Lăng Dạ bát đắc dĩ trả lời: “Thích!”
“Vậy tôi làm bạn gái anh được không!” Lâm Quán Quán đỏ mặt, ngửa đầu ngước đôi mắt lên lượng lượng nhìn anh, *Tôi sẽ đối xử với anh rát tốt rất tốt.”
Têt Tiêu Lăng Dạ lại lần nữa hít một ngụm khí.
Nữ nhân này thật đúng là dám nói!
Đột nhiên.
Con ngươi anh chợt lóe: “Sinh cho anh thật nhiều em bé sao? Em không gạt anh đó chứ?”
Lâm Quán Quán đầu gật gật giống như giã tỏi, cô bĩu môi bắt mãn nói: “Anh là tâm can bảo bối của người ta, tôi sao.
có thể lừa anh được!”
Tâm can bảo bối.
Nếu là người khác nói lời này, Tiêu Lăng Dạ khẳng định một cái mắt lạnh liền đảo qua đi.
Quá buồn nôn.
Nhưng lời này từ Lâm Quán Quán trong miệng nói ra, hơn nữa là nói với anh, anh một chút cũng không cảm thấy buồn nôn, ngược lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô, con ngươi Tiêu Lăng Dạ lại chợt lóe: “Vậy em làm sao chứng minh chính mình không gạt anh.”
Chứng minh?
Lâm Quán Quán ngây ngắn cả người.
Cô ngồi ở mép giường, buồn rầu cắn ngón tay, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc muốn chứng minh như thế nào.
Sau một lúc lâu.
Cô bĩu môi, ủy khuất cực kỳ: “Vậy anh nói xem chứng minh thế nào!”
“Em chờ một lát.”
“Ôi!”
Tiêu Lăng Dạ xuống giường, thực mau liền từ tủ đầu giường lấy ra một cái notebook, và thêm một cây bút.
Sau đó lại về tới trên giường, anh đem sổ đến trước mặt cô, mở nắp bút ra, đem bút để trong tay cô.
Lâm Quán Quán ngơ ngác nhìn anh.
*Vì chứng minh em không có gạt anh thì viết cái giấy nợ: cho anh đi.”
“Ách.”
“Anh nói, em viết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT