Trợ lý của Lý Mưu đội nắng chạy tới, “Cô Lâm, đạo diễn kêu cô qua đó.”
“Được Lâm Quán Quán tỉnh táo tức thì, cô vội vàng đứng dậy đi cùng trợ lý đến hiện trường quay.
Từ xa đã thấy Lý Mưu vẫy tay gọi cô.
“Quán Quán, mau qua đây!”
“Tôi tới đây.”
Lâm Quán Quán bước thật nhanh đến bên đạo diễn Lý Mưu, “Đạo diễn…”
Lý Mưu nghiêm nghị đẩy mắt kính, chỉ vào một bóng người cách đó không xa, “Thấy người kia không, cô mới về nước có lẽ không biết, anh ấy là chủ tịch của Hoa Hạ Media công ty quản lý lớn nhất trong nước, Lãnh Quân Lâm! Hôm cô casting anh ấy cũng có mặt.
Lâm Quán Quán gật đầu.
Dĩ nhiên là cô biết Lãnh Quân Lâm.
“Hôm nay anh ấy đến tận nơi thăm đoàn, bảo là muốn xem cảnh diễn của cô.” Lý Mưu vỗ vai cô, thầm thì nhắc nhở, “Cố găng năm lây cơ hội nhé!”
Lâm Quán Quán ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Cô có tìm hiểu tình hình giới giải trí trong nước.
Trước kia, công ty quản lý đứng đầu cả nước là truyền thông Tinh Quang, ông chủ của truyền thông Tỉnh Quang là Dư Niên dựa nguồn lực tài chính và các mối quan hệ của nhà vợ từ một công ty nhỏ vô danh nháy mắt phát triển thành công ty quản lý lớn nhất nước.
Nhưng về sau Hoa Hạ hậu sinh khả úy.
Truyền thông Hoa Hạ là công ty mới thành lập năm năm trước, nhờ ông chủ lớn đứng sau là tập đoàn Tiêu Thị nên trong thời gian một năm ngắn ngủi đã chiếm được phần lớn nghệ sĩ trong giới, từ phái thực lực cho đến phái thần tượng, nói không ngoa thì hiện tại số nghệ sĩ trực thuộc truyền thông Hoa Hạ chiếm cứ một nửa giang sơn của cả ngành giải trí.
Một công ty sáng chói như vậy, có biết bao nhiêu ngôi sao và siêu sao hàng đầu, mà chủ tịch lại đích thân đến xem một người mới như cô diễn?
Cô không cho rằng Lãnh Quân Lâm có thể nhận ra cô là em họ của Lâm Song Song, nên có tình đến mở cửa sau cho cô, mối quan hệ giữa chị họ Lâm Song Song với cô không thân thiết bằng với Lâm Vi, vả lại năm xưa cô làm phù dâu cũng chỉ gặp mặt Lãnh Quân Lâm một lần, nhiều năm đã qua, có lẽ anh ta còn chẳng nhớ được cô là ai.
Không lẽ là hôm diễn thử cô đã thể hiện xuất sắc?
Mặc kệ!
Dù sao chăng nữa thì đạo diễn Lý nói đúng, đây là một cơ hội vô cùng hiếm có, cô phải nắm bắt thật tốt.
“Lâm Quán Quán, không vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đè!”
Lý Mưu gật đầu, rồi kêu trợ lý gọi Lâm Vi tới thay trang phục và hóa trang để tiền hành quay.
Việc quay phim không tiến hành theo trình tự các tập phim nên trong quá trình quay sẽ luôn có những điều chỉnh. Cảnh quay này của hay người là ngày thứ hai Thần phi thị tắm, đến thời điểm này của câu chuyện, vai Uyễển phi của Lâm vi đã được phong phi, vào ở Lâm Phương Các.
Còn Thần phi sau khi thị tâm, không tới bái kiến hoàng hậu, mà lại tới thẳng Lâm Phương Các gặp Uyễn phi.
Uyễn phi cũng là con gái của một tướng quân.
Là tâm phúc dưới quyền của phụ thân Thần phi.
Năm xưa, tên gọi của Thần phi từng là Lý Tịnh, phụ thân nàng là khai quốc đại tướng quân, nắm trọng binh trong tay, khi tiên hoàng băng hà, tân đế đăng cơ, tân hoàng đề đa nghỉ nên đại tướng quân luôn hành sự khiêm nhường, nhưng hoàng đề vẫn không tha cho ông.
Phụ thân của Uyễn phi là người của tân đế, năm đó theo mưu kế của hoàng đề ông ta “đại nghĩa diệt thân” tố giác phụ thân tội mưu phản, cả nhà họ mới bị tịch biên gia sản giết sạch cả nhà.
Và người hành hình chính là phụ thân của Uyễn phi.
Do đó, Uyễển Phi là con gái của kẻ thù giết cha mà Thần phi căm hận nhất!
Gặp gỡ kẻ thù, đỏ mặt tía tai.
Trước ống kính, Lâm Quán Quán chính là Thần phi.
Nàng đến Lâm Phương Các, tựa người lên ghế, bưng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, thi thoảng nàng lại đưa mắt nhìn cách bài trí trong tâm cung, dường như chỉ đơn thuần đến để vãn cảnh.
Lâm Vi đã thay bộ trang phục thẫm màu, lớp hóa trang cũng đậm hơn hồi sáng, thấy vậy, cô ta chau mày.
“Thần phi muội muội.”
*Nơi này của tỷ tỷ thật tinh tế!” Thần phi nhoẻn cười ngắt lời nàng ta, nàng chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh bên mấy chậu mặc cúc quý hiếm, nàng đưa tay vuốt ve những cánh hoa đầy trìu mến, cười bảo, “Tiết trời như hiện giờ mà vẫn có được cực phẩm thế này, xem ra tin đồn không sai… Nhưng chẳng hay, tỷ tỷ được sống cuộc đời tôn quý như hôm nay đã có bao nhiêu xác người xây đắp nên!”
Óng kính đưa lại gần.
Cô vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng ngón tay siết mạnh, đóa mặc cúc đang nở rộ tức thì bị bẻ gãy.
“Áy! Thật không phải, muội muội tay chân lóng ngóng, sơ ý bẻ gãy mấy bông hoa, nghe nói Uyễển phi tỷ tỷ hiền lành rộng lượng bậc nhất, chắc sẽ không tính toán so đo với muội muội đâu, nhỉ?”
Cảm xúc của mọi người xung quanh cũng bị Lâm Quán Quán khơi gợi, không khỏi căng thẳng theo.
Tiếp đó là đến lời thoại của Lâm Vi.
Nhưng nhìn thần sắc hung ác của Lâm Quán Quán, Lâm Vi nhất thời quên hết lời thoại, đứng ngây ra đó.
“Cắt”
Lý Mưu tức suýt hộc máu, Lâm Quán Quán dồi dào cảm xúc là thế, hiệu quả khi lên hình tốt là thế, vào thời khắc then chốt là thế mà Lâm Vi lại mắt tập trung.
Lý Mưu nỗi tiếng là người cực kì nghiêm túc trong công việc, thấy vậy, cũng mặc kệ Lâm vi có phải tuyến một hay là không, ông ta ngẳắng đầu lên từ sau camera giám sát, quát tháo nghiêm khắc, “Lâm Vi! Cô làm cái gì đấy?”
Lâm Vi cắn chặt môi, “Em xin lỗi đạo diễn!”
Lý Mưu nén cơn giận, “Làm lại lần nữa!”
Khi diễn lại, Lâm Quán Quán vẫn dồi dào cảm xúc như thế, thậm chí còn phát huy tốt hơn lần trước, hết câu thoại, cô như một hồn mà bò lên từ địa ngục, ánh mắt còn sắc lạnh hơn.
“Một, một đóa mặc cúc, thôi mà…Nếu muội muội thích, thì cứ lấy đi.”
Lâm Vi có cảm giác như bị rắn độc quấn trên người, toàn thân ớn lạnh, đầu óc trống rộng, càng lắp bắp tọn, lời thoại phía sau không sao nói hoàn chỉnh được.
“Cất”
Lý Mưu giận dữ, ông ta quát mắng xối xả, “Lâm Vi! Uyễển phi gặp chuyện không hoảng loạn bình tĩnh xử lý, cô làm cái mặt kinh hãi thế là thế nào! Quay lại!”
Và thế là quay lại từ đầu.
Lần thứ ba!
Lần thứ tư!
Toàn bộ đều kết thúc thất bại.
Lâm Quán Quán nhìn Lâm Vi, nói với Lý Mưu, “Đạo diễn, hay là nghỉ một lát đi ạ.”
“Được, nghỉ ngơi mười phút!”
Nhân viên đoàn phim lập tức giải tán.
Lâm Vi ập đến trước mặt Lâm Quán Quán, cô ta nén cơn giận, “Lâm Quán Quán, chị đã làm gì tôi?”
Tại sao chỉ cần nhìn vào mắt cô là cô ta quên hết thoại?
“Lâm Vi, chỉ cần hôm nay tôi không buông tha thì cô sẽ NG liên tục, cô có tin không?” Lâm Quán Quán cười nói.
“Không đời nào!”
Thấy có người nhìn, Lâm Vi nín nhịn bỏ đi, cô ta cầm kịch bản tập với trợ lý không nghỉ.
Lần nào cũng đọc thuộc thành công.
“Hết mười phút, tiếp tục quay!”
Lúc tập thoại thì ổn, nhưng chỉ cần quay chính thức, chỉ cần nhìn vào mắt Lâm Quán Quán là Lâm Vi lại tiếp tục quên thoại!
Quay đi quay lại mười máy lần liên tiếp, lần nào Lâm Vi cũng mắc lỗi, cuối cùng thậm chí còn không nói nổi một chữ.
Cả trường quay rộng lớn im phăng phác.
Tất cả đều hướng mắt về Lý Mưu đang chuẩn bị bùng nỗ, nhân viên đoàn phim người nào người nấy câm như hến, không ai dám lên tiếng vào lúc này.
“Cắt cắt cắt!”
Lý Mưu phát điên, ông giật phứt chiếc mũ đang đội trên đầu, ném phăng xuống đất, “Đến cả lời thoại cũng không đọc được, cô có biết diễn không hả! Diễn được thì diễn, không diễn được thì cuốn gói cút xéo!”
Lâm Vi đã vào nghề ba năm, chưa từng mắt mặt như thế này bao giò!
Cô ta nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Dưới tay áo dài, cô ta siết chặt nắm đấm, những món tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay!
Lâm Quán Quán!
Lâm Quán Quán!
Cô ta thề, nhất định phải bắt cô trả giá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT