*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nói xong, Lâm Quán Quán đã từ chói lời đề nghị đưa cô về nhà của Tiêu Dục, bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Để Tiêu Dục xốc xéch trong gió.
Anh ta không dám nghĩ về điều đó.
Nếu những gì Lâm Quán Quán nói là sự thật, thì Vi Vi và mẹ cô ấy … thật là những người đáng sợ.
Trong lòng anh ta không muốn tin nhưng không cách nào phủ nhận những lời đó của Lâm Quán Quán.
Bởi vì những gì cô ấy nói rất rõ ràng và logic, nó dường như không có gì sai.
Nhưng Vivi…
Tiêu Dục lâm vào trạng thái vô cùng xoắn xuýt.
10 phút sau.
“Anh A Dục?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Dục đột nhiên định thần lại, vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Vi sải bước đi tới. Trên cổ tay của cô ta còn mang theo chiếc áo khoác mà anh ta đã cỏi ra.
“Anh A Dục, sao anh lại ở đây? Em tìm anh lâu lắm rồi.”
Lâm Vi vừa rời khỏi khách sạn liền run lập cập, kiễng chân lên nhanh chóng khoác áo cho anh ta.
“Hôm nay trời lạnh lắm, anh mau mặc vào đi đừng để bị cảm lạnh.”
Ngón tay vô tình chạm vào tay anh, Lâm Vi kêu lên: “Anh đứng ở đây bao lâu rồi? Sao tay anh lại lạnh như vậy, mau Vào trong đi.”
Ánh mắt Tiêu Dục thật sâu nhìn xem cô.
Khuôn mặt Lâm Vi lo lắng, cầm tay của anh không ngừng ma sát để giữ ấm cho anh.
Những biểu hiện mà quan tâm này dường như không phải là giả.
“Anh A Dục! Anh A Dục?”
“Ừm!”
Tiêu Dục thu hồi ánh mắt miễn cưỡng đáp lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì, chính là cảm thấy bên trong quá nhiều người, có chút buồn bực liền ra hút điều thuốc thuận tiện hít thở không khí.”
Lâm Vi không có chút nào hoài nghỉ, gục mặt vào ngực anh, tự trách nói:”Đều tại em, lẽ ra em không nên mời nhiều người như vậy, sinh nhật lần sau em sẽ không mời ai cả, chỉ có thế giới của hai người chúng ta thôi.”
“Được thôi!”
“Vậy thì vào đi. Hôm nay hai chúng ta là nhân vật chính.
Chúng ta không thể để nhiều khách chờ như vậy.”
“Được rồi!”
Lâm Vi sờ trán: “Anh A Dục, anh không khỏe sao?”
*Không phải…… Chính là hơi mệt chút.”
Khoảng thời gian vui mừng như vậy mà lại cảm thấy mệt mỏi?
Không đúng!
A Dục là từ lúc nào bắt đầu không thích hợp?
Chính là vừa rồi lúc bắt đầu tiệc rượu.
Nếu cô nhớ không lầm thì lúc đó cũng gần lúc Lâm Quán Quán rời đi, cô chú ý đến Lâm Quán Quán cả đêm.Sau khi Lâm Quán Quán nói sẽ dụ dỗ A Dục, cô ta còn cẩn thận hơn nữa nên khi thấy cô ấy bỏ đi một mình, cô ta không hề ngăn cản một chút nào.
Chỉ ước cô ấy nhanh chóng rời đi.
Chẳng lẽ.
A Dục tình cờ gặp Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán đã nói gì với anh ta?
Càng nghĩ càng có loại khả năng này.
Lâm Quán Quán!
Người phụ nữ chết tiệt này!
Muốn phá hủy mối quan hệ của cô với anh A Dục sao?
Không có cửa đâu!
Nghĩ đến đây, Lâm Vi lập tức nắm lấy tay Tiêu Dục thuận cánh tay đi lên, nhẹ nhàng giúp anh xoa nắn: “Nếu anh mệt mỏi thì tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, A Dục, dù sao đây cũng là khách sạn. Chúng ta mở một phòng, em xoa bóp cho anh nhé. Không phải anh thường xuyên bị đau đầu sao? Cách đây một thời gian, em đã đặc biệt đến gặp một bác sĩ trung y, học được. rất nhiều huyệt đạo. Em sẽ xoa cho anh. Anh có thể thoải mái hơn.”
Tiêu Dục không đành lòng từ chối lòng tốt của cô.
“Tốt!”
Vì vậy, Lâm Vi yêu cầu Tiểu Thiền trực tiếp mở một phòng tại khách sạn Quân Hoàng này.
Trong phòng.
Lâm Vĩ và Tiêu Dục lần lượt đi tắm rồi thay áo choàng tắm màu trắng của khách sạn. Lâm Vi nhìn sắc mặt Tiêu Dục không tốt nên tỏ ra rất sáng suốt không trêu chọc anh ta.
Cô kéo Tiêu Dục ngồi xuống ghế rồi quỳ bên giường nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho anh ta.
Chưa kể, ngoại trừ việc ngón tay không đủ lực thì việc bắm huyệt khá thoải mái.
Tiêu Dục nhắm mắt lại, thư giãn.
Thấy vậy, Lâm Vi nhẹ giọng nói: “Anh A Dục, hôm nay em thật hạnh phúc, anh biết không, đã không biết bao nhiêu lần em đã diễn thử trước trong mơ rồi và cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, em nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhát trên thế giới này.”
*Cô gái ngốc!”
“Em không ngốc!” Vi bĩu môi, nũng nịu nói: “Từ hôm nay chúng ta sẽ là vợ chồng chưa cưới, mai sau sẽ là vợ chồng chính thức. Khi đó chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất trên đời. Vậy thì em sẽ không lo anh bị người khác giật mát nữa!”
“Ngốc quá!”
Yêu nhau thật thì tờ hôn thú chẳng là gì cả.
“Hứ! Ở trước mặt anh A Dục, em nguyện ý là người phụ nữ ngu ngốc nhát trên đời, bởi vì em biết bên ngoài dù có lộn xộn thế nào thì anh A Dục cũng sẽ ủng hộ em. Bác gái không thích em trong làng giải trí, em nhớ rất rõ, sau này.
khi chúng ta kết hôn, em sẽ rút lui thôi!”
Tiêu Dục giật mình, đột nhiên mở mắt nói: “Rút lui! Không phải em rất thích nơi này sao?”
Cô ta thực sự thích trở thành một ngôi sao!
Thích cảm giác bát kể đi đâu cũng được người ta chú ý!
Nhưng!
Ngành giải trí là nơi ăn cả tuổi thanh xuân. ai có thể cam đoan mình một mực trường thịnh không suy?
Vẫn là thừa dịp tuổi trẻ, thừa dịp mình có vốn liếng, sớm một chút lấy chồng mới là đúng đắn.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng đương nhiên sẽ không nói như vậy.
Lâm Vi thở dài, bắt đắc dĩ nói: “Em rất thích nơi giải trí này.
nhưng … cũng không thích bằng thích A Dục. Vì A Dục, đừng nói chỉ là nghề diễn viên, cho dù là mất mạng em cũng sẽ không chớp mắt một cái!”
“Vi Vi.”
Tiêu Dục có chút xúc động.
“Ôi, A Dục, anh khiến em sắp khóc rồi đây này. Ở nhà giúp chồng dạy con cũng không có gì không tốt, dù sao chỉ cần cùng anh A Dục cùng một chỗ, làm cái gì cũng hạnh phúc.”
Lần này, Tiêu Dục triệt để cảm động.
Đồng thời còn cảm thấy có chút tội lỗi.
Vi Vi yêu anh ta rất nhiều nhưng vừa rồi vì ít lời Lâm Quán Quán nên anh đã nghỉ ngờ cô!
Điều này quá bắt công với Vi Vi.