*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiện nhân!
Tiện nhân này!
Lâm Vi tức giận run lên,hận không thể xông lên xé rách Lâm Quán Quán.
Người phụ nữ xấu xa này!
Cô ấy thực sự dám!
“Lâm Quán Quán, sao cô lại không chịu chết đi! Ba năm trước chảy máu nhiều như vậy cũng không giết được cô.
Ném xuống biển cô vẫn có thể sống sót quay lại. Cô đúng là sao chổi, cô không nên tồn tại trên thế giới này.”
Lâm Quán Quán nhún vai: “Máy tên cặn bã các người còn sống, làm sao tôi có thể bằng lòng chét được!”
Cô càng vân đạm phong khinh, Lâm Vi càng hận muốn chết, Niềm vui được cầu hôn bị vài câu của cô ấy làm cho tan biến, Lâm Vi hận không thể bóp chết cô.
Tương phản với cô ta đang tức giận đùng đùng, Lâm Quán Quán lại cảm thấy tự tại hơn nhiều.
Cô dựa vào ghế sofa, nhâm nhi sâm panh, thư giãn.
Khuôn mặt tái xanh của Lâm Vi khiến cô cảm tháy vui vẻ.
Này!
Lâm Vi này cũng thật có bệnh mà.
Bị cầu hôn vốn đang thật cao hứng, hét lần này tới lần khác lại muốn tìm tới chỗ cô khoe khoang.
Chậc chậc!
Đưa tới cửa tìm tai vạ, không thành toàn, cô ta sẽ không hài lòng mắt.
Dù sao không ngược ngu sao mà không ngược!
Lâm Quán Quán liếc nhìn đám đông phía sau, mỉm cười nói với Lâm Vi: “Em gái yêu, giữ vững nụ cười đi, vị hôn phu của em đến rồi.”
Lâm Vi quay đầu lại, cô nhìn thấy Tiêu Dục bưng một ly rượu đỏ đang đi tới chỗ cô.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nụ cười tươi như hoa chợt nở: trên khuôn mặt.
Chậc chậc!
Lâm Quán Quán nhìn mà than thở.
Lâm Vi quá tài năng để vào làng giải trí. Cô ấy nên đi học kinh kịch Tứ Xuyên. Nhìn tốc độ thay đổi khuôn mặt này, không bội phục đều không được!
“Hai người đang nói gì vậy, sao lâu như vậy cũng không có trở về? Các em gái của em vẫn muốn chụp ảnh và nâng ly chúc mừng em kìa.”
Lâm Vi kéo cánh tay anh ta. Vì sợ Tiêu Dục nhìn Lâm Quán Quán nhiều hơn: “Em đang nói chuyện phiếm với chị gái thôi. Nói xong rồi, chúng ta đi thôi.
Tiêu Dục không nhúc nhích.
Tim Lâm Vi nhảy tới cổ họng.
Ánh mắt của Tiêu Dục vô thức rơi vào Lâm Quán Quán, không nhịn được hô lên một tiếng: “Quán Quán.”
“Hả?”
Lâm Quán Quán ánh mắt sáng lên, hồn xiêu phách lạc.
Tiêu Dục lập tức nhìn ngây người.
Đôi mắt Lâm Vi đỏ bừng vì tức giận.
Con khốn!
Con khốn!
Cô ấy thực sự dám!
Cô ấy dụ dỗ A Dục trước mặt mình!
Mắt Lâm Vi đỏ hoe, cô không nhịn được nhéo mạnh Tiêu Dục. Tiêu Dục lập tức tỉnh táo lại. Đối mặt với ánh mắt lên án của Lâm Vi, anh vội vàng ôn nhu trân an: “Anh chỉ là nghĩ lại một số chuyện cũ.”
Một lý do ngụy biện!
Nhất định là trong lòng khó chịu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Dục lại chuyển biến tốt một chút.
Nói cho cùng, chỉ là quá yêu anh ta.
Tiêu Dục lắc đầu: “Quán Quán, cô quá cực đoan.”
Lâm Quán Quán thậm chí không thèm đảo mắt.
Hai người, một đóa sen trắng và một tên cặn bã, nói chuyện với bọn họ thật lãng phí nước miếng, biểu cảm đối với bọn họ thật lãng phí biểu cảm.
“Anh A Dục.”
“Quán Quán, chúng ta đi trước.”
*Đi thong thả, không tiễn!”
Lâm Quán Quán cảm thấy không khí trong lành hơn hẳn khi hai người trước mặt biến mắt.
Cô vỗ nhẹ vào bụng mình.
Cơm nước no nêt!
Người đáng bị ngược thì nên ngược!
Đã đến lúc phải đi.
Lâm Quán Quán chào Hoàng Linh và Lí Mưu rồi rời khách sạn.
Màn đêm buông xuống.
Toàn bộ Vân Thành được bao phủ bởi ánh đèn neon.
Trong màn đêm sao lốm đốm đầy trời, trăng treo trên cao, ngày mai sẽ là một ngày tốt lành.
Sau mùa thu, nhiệt độ buổi tối giảm xuống rất nhiều, Lâm Quán Quán khoác áo khoác, đeo túi lên lưng và đợi taxi bên ngoài khách sạn.
Khách sạn Quân Hoàng là một khách sạn năm sao ở Vân Thành, vị trí có chênh lệch chút ít.
Đợi một lúc không đợi được xe taxi, lại chờ được Tiêu Dục.
“Lâm Quán Quán.”
Mẹ nó!
Quả thực âm hồn bắt tán.
“Quán Quán, chờ xe sao?”
“Hmml”
“Để tôi đưa em đi?”
Lâm Quán Quán ngạc nhiên liếc nhìn anh, “Hôm nay anh là nam chính. Lúc này lại bỏ đi?”
“Lúc này trong đại sảnh đám kia chúng tiểu cô nương chính lôi kéo Vi Vi chụp hình chứ, dù sao tôi cũng không có việc gì, đem cô đưa trở về lại gấp quay lại cũng giống như nhau.” Dừng một chút, anh ta còn nói:“Nơi này xe taxi không dễ bắt lắm.”
Lâm Quán Quán phóớt lờ anh ta.
Tiêu Dục cảm thấy cô đã ưng thuận, vội vàng cầm chìa khóa đi lấy xe.
*Ai nói tôi muốn anh đưa tôi đi!”
Tiêu Dục cứng đờ, quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô: “Quán Quán, em là con gái. Đêm hôm khuya khoắt một người về nhà tôi cũng không yên lòng.”
Lâm Quán Quán: “
Mẹ nó!
Mối quan hệ giữa hai người họ là gì vậy, cần anh ta không yên lòng sao?
Lâm Quán Quán vừa muốn nói gì đó, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên đổi ý.
Hahal Cứ như vậy bỏ qua mấy tên cặn bã này, lợi cho bọn họ quá rồi!
Giả vờ bạch Liên Hoa? Ai mà không biết “A Dục…”
Tiêu Dục sửng sốt: “Em, Em vừa rồi gọi tôi là cái gì?”
Lâm Quán Quán rũ cụp lấy bả vai, tựa hồ rất sợ lạnh, hai tay vây quanh ở mình, toàn thân tản ra khí tức cô đơn, cười khổ mà nói: “Tôi gọi anh là gì, kết cục có thể có thay đổi gì không … Hiện tại anh đã là vị hôn phu của Lâm Vị, chúng ta … Tốt hơn là nên giữ khoảng cách.”
Trái tim Tiêu Dục đau nhói.
Anh ta biết điều đó.
Quán Quán vẫn dành tình cảm cho anh ta.
Anh ta sải bước tới nhưng Lâm Quán Quán đã lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với anh ta: “Quán Quán …”
“Đừng lại gần tôi. Mối quan hệ của chúng ta không thích hợp để thân thiết như vậy nữa!”
Tiêu Dục càng cảm thấy khó chịu: “Quán Quán.”
“A Dục, anh chọn Lâm Vi, tôi không còn gì để nói.”
Lần nữa ngẳng đầu, vành mắt Lâm Quán Quán đã đỏ lên, cô hút hút cái mũi, dùng kỹ thuật diễn suất cả đời cô mới có thể để cho ánh mắt của mình thâm tình nhìn Tiêu Dục.
*Tôi đã vắng bóng trong cuộc sóng của anh nhiều năm như vậy, Lâm Vi ở bên anh ngần ấy năm, anh lựa chọn cô ấy là chuyện bình thường, hơn nữa, tôi… tôi đã sớm không xứng với anh,đã sớm không hi vọng xa vời còn có thể đi cùng với anh.”
*Quán Quán.”
“Nhưng A Dục, có chuyện tôi hôm nay nhất định phải nói với anh!”