Lẽ nào tên Tiêu Lăng Dạ này không hiểu cô đang nói ngược hay sao?
Nhưng nhìn Tâm Can vui sướng múa may quay cuồng, rốt cuộc thì Lâm Quán Quán Quán cũng không đuổi người ta đi.
Lâm Quán Quán dọn dẹp lại phòng của Lâm Duệ, và thay bộ chăn ga giường mới cóng.
Một lúc sau, cô từ trong phòng đi ra, đặt một bộ đồ ngủ bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, “Đêm nay Duệ Duệ ngủ với tôi, bố con anh ngủ lại phòng thằng bé nhé. Đây là đồ ngủ của Duệ Duệ, Tâm Can cũng cao tầm bằng Duệ Duệ, chắc cháu sẽ mặc vừa, nhưng mà chỗ tôi không có đồ ngủ nam…
Nhà cô lại có quần áo của đàn ông mới là bất bình thường.
“Ngày mai tôi sẽ nhờ trợ lý đem tới.”
“Được!”
Bé Tâm Can níu áo Lâm Quán Quán, ngước mặt lên vẻ đầy mong đợi, “Cô ơi, con có thể ngủ cùng cô với anh được không?”
“Ngủ với cô?” Lâm Quán Quán nhìn Tiêu Lăng Dạ, “Con không ngủ với bố à?”
*Tâm Can không cần bố, Tâm Can cần cô cơ!”
Hình như cô nhóc này đã quá lệ thuộc vào cô, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cô bé, cô không sao từ chối được, “Con hỏi bố con xem có được không.”
Tâm Can lập tức quay lại làm ra điệu bộ mà cô bé tự cho là tội nghiệp nhất.
“Bồïg “Tùy con.”
“Oh yeahl”
Tâm Can như thể sợ Tiêu Lăng Dạ đổi ý, ôm đồ ngủ lao ngay vào phòng Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán tìm cho Tiêu Lăng Dạ đồ vệ sinh cá nhân mới, “Anh Tiêu, anh đánh răng xong cũng ngủ sớm đi, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.”
Tiêu Lăng Dạ nhận đồ từ tay cô, ngón tay vô tình sượt qua lòng bàn tay cô, như một cụm pháo hoa, lòng bàn tay run run, lập tức nóng bừng lên.
Lâm Quán Quán rụt tay lại như bị điện giật.
“Tôi, tôi về phòng đây!”
Nói rồi không đợi Tiêu Lăng Dạ kịp phản ứng, cô đã vội vàng chạy biến đi.
Phía sau, Tiêu Lăng Dạ nhìn bóng lưng cô tháo chạy, đôi mắt đen láy sâu tựa biển, và dưới đáy biển như có ngọn núi lửa phun trào, mang theo hơi nóng như thiêu như đốt.
Hai đứa trẻ rất ngoan, tự đánh răng súc miệng, tự thay đỗ ngủ, rồi tự động vén chăn chui vào.
Lâm Quán Quán tắm xong, thay một bộ đồ ngủ kín đáo nhát, sau khi soi gương thấy không có chỗ nào bất cập mới ra khỏi nhà tắm.
Mở cửa đã thấy hai đứa trẻ ngồi trên giường vui đùa.
Không biết từ lúc nào mà Lâm Duệ đã lén lấy một lon bia, cậu giật nắp, đưa cho Tâm Can rất ra dáng, “Vừa rồi lúc ăn lầu em muốn thử đúng không, nhưng chỉ được uống một hớp thôi.”
“Oal Em cảm ơn anh!”
Quả nhiên cô nhóc rất vâng lời, ghé miệng vào lon bia nhấp một ngụm nhỏ.
Bia có vị vừa đắng vừa chát không ngon, thế mà cô nhóc lại vui hết cỡ.
Anh Lâm Duệ thật tốt với cô bé.
Cô bé chỉ khẽ liếc nhìn mà cậu đã ghi nhớ, còn lén đem vào phòng cho cô bé.
Tâm Can cảm động nước mắt lưng tròng.
“Anh ơi, anh thật tuyệt vời!”
“Đương nhiên!”
Ngoài cửa số mưa gió bão bùng, trong phòng lại ngọt ngào âm cúng, Lâm Quán Quán nhìn nét mặt hai đứa trẻ hồng hào vui tươi, không nhịn được cười bước tới.
“Nói chuyện gì mà vui thế?”
“Không, không có gì!”
Cô nhóc vội giấu lon bia ra sau lưng, Lâm Quán Quán vờ như không thấy, cô tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn màu vàng trên tủ cạnh giường, đá giày trèo lên giường, “Không chơi nữa, muộn rồi, mau ngủ thôi.”
“Mẹ ơi, mẹ nằm giữa đi!”
“Cô ơi, cô nằm giữa đi!”
Hai đứa trẻ đồng thanh.
Vừa dút lời, cả hai quay ra nhìn nhau, bật cười khanh khách.
“Được, mẹ ngủ ở giữa!” Lâm Quán Quán nằm ra giữa giường, rồi giang rộng hai tay, hai đứa trẻ tự động gối lên cánh tay cô, cô vòng tay ôm hai đứa trẻ vào lòng.
“Cô ơi, cô kể truyện cho con nghe được không?”
Cũng phải!
Hình như trước giờ ngủ đứa trẻ nào cũng thích nghe kể truyện.
Ề Nói không ngoa, Lâm Duệ lón băng chừng này mà cô chưa từng kể truyện cho cậu bé, ngày trước ở nước M cô bận đi làm diễn viên quần chúng, thường xuyên đi sớm về khuya, những lúc cô dậy thì Duệ Duệ còn chưa dậy, khi cô trở về thì cậu bé đã ngủ say.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán thấy áy náy vô cùng, thời gian cô ở bên con trai có lẽ còn không nhiều bằng bảo mẫu.
“Được, mẹ sẽ kể truyện cho hai đứa, ừm… kể truyện gì bây giờ nhỉ, kể truyện Tư Mã Quang đập chum nhé.”
“Dạ”
“Thời Tống có một đứa trẻ tên là Tư Mã Quang, một ngày nọ, cậu cùng chúng bạn đang chơi đùa trong hoa viên, hoa viên có hoa có cây và cả hòn giả sơn, lũ trẻ chơi trò đuổi bắt, bỗng có một cậu bé ngã từ trên hòn giả sơn xuống, rơi vào chum nước lớn bên dưới. Cậu bé hét lên kêu cứu, chúng bạn ai nấy đều hoảng sợ, chỉ có Tư Mã Quang đứng trước nguy hiểm không hề run sợ, nhìn thấy viên đá trên hòn giả sơn, cậu nhặt lên đập vỡ chum nước, cứu bạn ra ngoài…”
Hai đứa trẻ thích thú lắng nghe, không hề có cảm giác buồn ngủ.
Lâm Quán Quán bật cười, xoa đầu hai đứa trẻ, “Các con nói xem câu truyện này dạy cho chúng ta điều gì?”
Tâm Can và Lâm Duệ đồng thanh: “Dạy cho chúng ta biết bơi rất quan trọng.”
Lâm Quán Quán phá lên cười.
Cuối cùng cô đã biết vì sao hai đứa trẻ này lại chơi được với nhau rồi, tư duy logic của hai đứa giống hệt nhau!
Con trai cô giống cô!
Tư duy của Tâm Can lại không hề giống Tiêu Lăng Dạ nghiêm nghị, cũng không biết mẹ của cô bé là người như thế nào, vì sao lại không chung sống cùng Tiêu Lăng Dạ.
Là đã qua đời… hay người nhà Tiêu Lăng Dạ không cho phép cô ấy bước vào nên bị ép chia tay?
“Cô ơi, Tâm Can muốn nghe kể truyện nữa.”
“Được!”
Lâm Quán Quán gác lại tâm tư, vỗ lưng hai đứa trẻ, cô dịu giọng lại kể thêm cho hai đứa vài câu truyện nữa, cho đến khi hai đứa trẻ trong lòng vang lên nhịp thở đều đều.
Hai đứa trẻ nhắm mắt ngủ nhìn hệt như hai thiên thần nhỏ.
Lâm Quán Quán ngắm nhìn một lúc, ngạc nhiên phát hiện ra khuôn mặt hai đứa trẻ có nét giống nhau, nhìn thoáng thì Tâm Can tròn trịa bụ cẫm, Duệ Duệ hơi gầy, không giống chút nào.
Nhưng quan sát kĩ thì mũi và miệng của hai đứa như được đúc ra từ một khuôn.
Nếu như chị gái song sinh của Duệ Duệ còn sống…
Tim thắt lại, nôi hận trong lòng hiện ra như một bóng ma, Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, nhắm mắt buộc mình không nghĩ tiếp nữa.
Ba ngày trước, cô đã lộ mặt trước Lâm Vi ở đoàn phim.
Đó mới chỉ là khởi đầu.
Những người nợ cô, nợ mẹ cô, nợ con gái cô, từng chút từng chút một cô sẽ bắt chúng… trả lại tất cả.
Sau khi về nước, người đầu tiên cô muốn liên lạc là Lâm Duyệt, Lâm Duyện là người chị ruột cùng một cha mẹ sinh ra với cô, lớn hơn cô sáu tuổi. Chị hưởng gen di truyền của mẹ, xinh đẹp vô ngần, năm mười tám tuổi, bố cô là Lâm Đại Phúc thua hết tiền bạc và tài sản trong nhà, bèn nhằm vào chị.
Ông ta ép chị thôi học, và tìm cho chị một người đàn ông trung tuổi, bắt chị kết hôn với hắn ta.
Dĩ nhiên chị không đồng ý.
Nhưng Lâm Đại Phúc dùng cô để uy hiếp chị, nói rằng nếu chị không lấy chồng sẽ đánh gãy chân cô, để cô lê lết ngoài đường xin ăn, vì cô nên chị đành chấp nhận, cuối cùng cưới người đàn ông kia làm chồng.
Ở nước M, cô khám dám liên lạc với chị, thời điểm đó cô chưa đủ mạnh mẽ, cô sợ bị Tôn Hà Anh phát hiện, chạy đến tận nơi giết người diệt khẩu.
Sau khi về nước, ở gần lại đâm lo sợ, trái lại không dám liên lạc nữa.