*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng là đang buồn ngủ thì có người kê cho cái gồi!
Lâm Quán Quán không chút để ý tăng tốc độ, lướt qua ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ, vừa định chào hỏi anh, cô đã thấy Tiêu Lăng Dạ đi ngang qua mình mà không thèm liếc mắt.
Lâm Quán Quán, “
Chuyện gì vậy?!
Có phải cô trang điểm quá đậm nên Tiêu Lăng Dạ không nhận ra cô?
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Dạ đi trước mặt cô đột nhiên dừng lại, anh dừng lại, đi vòng lại một lần nữa.
Lâm Quán Quán sợ anh không nhìn thấy nên cô, vội chào anh, “Chào buỏi sáng, Tiêu Lăng Dạ …”
Tiêu Lăng Dạ cau mày liếc nhìn cách ăn mặc trang điểm của cô, lông mày cau chặt hơn!
Xem kìa xem kìal Thực sự tức giận rồi.
Hiệu ứng chiêu thức của cô vẫn rất tốt.
Lâm Quán Quán đang tự mãn, nhưng đang định nói thì lại nghe thấy anh trầm giọng nói: “Vào đi!”
“Được!”
Lâm Quán Quán lập tức đi theo Tiêu Lăng Dạ vào biệt thự.
Bầu trời vẫn xám xịt.
Đèn trong biệt thự sáng choang, theo Tiêu Lăng Dạ bước vào biệt thự, cơ thể cô bỗng trở nên ám áp, chính là do Tiêu Lăng Dạ cởi áo vest khoác lên vai cô.
Chiếc áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh, sau khi khoác lên liền ám lên ngay lập tức.
Lâm Quán Quán sờ sờ mũi: “Cảm ơn.”
Lâm Quán Quán, người một lòng một dạ muốn khiến Tiêu Lăng Dạ ghét bỏ mình, đã không nhận ra rằng Tiêu Lăng Dạ chạy bộ buổi sáng đều chỉ mặc đồ thể thao, nhưng hôm nay anh lại mặc cả bộ áo khoác.
“Tiêu Lăng Dạ…”
“Có gì ngồi xuống nói.”
*ỨP Lâm Quán Quán thành thật ngồi xuống ghé sô pha trong phòng khách, vừa ngồi xuống, người làm đã mang đến một ly sữa ấm.
*Cảm ơn.”
Lâm Quán Quán uống hai ngụm, sữa ấm vào bụng, cả người cô lập tức trở nên ấm áp.
Lâm Quán Quán nheo mắt hạnh phúc.
Cô uống hết ly sữa, đặt cốc xuống, đi về phía Tiêu Lăng Dạ, nhưng Tiêu Lăng Dạ chỉ lật tờ báo mà không nói một lời.
Một phút!
Hai phút!
Năm phút trôi qua …
Anh vẫn không có ý định nói gì.
Lâm Quán Quán, “…”
Hừ!
Cô trang điểm đậm như vậy, ăn mặc sặc sỡ như vậy, sáng ra mới từ bên ngoài trở về, vậy mà anh không có gì muốn hỏi cô sao?
Cuối cùng, Lâm Quán Quán cũng không chịu được nữa, mông của cô dịch dịch đến bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, khoảng cách giữa hai người rất gần, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Tiêu Lăng Dạ cuối cùng cũng đặt tờ báo xuống nhìn cô.
“Tiêu Lăng Dạ, tôi đã đi bar tối qua.”
“Ừm!”
Lâm Quán Quán, “…
Chỉ một chữ “ừm”?
Điều này khác với những gì cô tưởng tượng.
Lâm Quán Quán mặt đầy hắc tuyến, cô quyết định thay đổi chiến lược của mình, “Tiêu Lăng Dạ, điện thoại của anh đâu?”
Tiêu Lăng Dạ lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Lâm Quán Quán. Điện thoại vừa đến tay cô. khóa đã được mở ra tự động.
Hửm!
Thế này là thế nào?
Thấy cô nghi ngờ, Tiêu Lăng Dạ đặt tờ báo xuống trầm giọng giải thích: “Lấy dấu vân tay của em khi em đang ngủ.
PA đây Anh thực sự yên tâm với cô.
Phải biết là, với tư cách là giám đốc điều hành của tập đoàn quốc tế Tiêu thị, sẽ có rất nhiều bí mật thương mại trong điện thoại di động của anh.
Lâm Quán Quán vội vàng tìm kiếm WeChat của anh ấy, sau đó vào vòng bạn bè, Tiêu Lăng Dạ không có nhiều người liên hệ trên điện thoại của mình, các liên hệ trong WeChat đều là bạn thân và họ hàng, cô rất nhanh chóng đã tìm thấy bài đăng đó trong vòng bạn bè.
Sau đó…
Im lặng đặt lại điện thoại vào tay Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ ngẫu nhiên liếc nhìn, ánh mắt hơi ngưng tụ.
Lâm Quán Quán nhịp tim đập dữ dội.
Đến rồi!
Lần này nhất định bị chọc giận.
Lâm Quán Quán nín thở, chờ cơn giận của anh trào ra.
Tuy nhiên …
Cơn tức giận như mong đợi đã không đến, anh chỉ ngẫu nhiên nhìn lướt qua những bức ảnh, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào dòng chữ “Diễm ngộ”, sau đó liên thu hôi ánh nhìn.
Anh gật đầu, nhàn nhạt bình luận: “Ảnh chụp không tệ.”
Mẹt Nó!
Lâm Quán Quán thực sự không thể không chửi thẻ.
Cô cực khổ các thứ tạo dáng lâu như vậy, không phải vì để nhận được một câu “ảnh chụp không tệ” đâu.
Cô chụp ảnh chung với người đàn ông đeo kính, kèm theo dòng chữ “Diễm ngộ”, rồi còn cả đêm không về …
Người bình thường kiểu gì chả nghĩ vẫn vơ một chút.
Đằng này.
Tiêu Lăng Dạ lão thần tiên già đó, anh ta không hỏi một lời, còn trông không hề tức giận.
Lâm Quán Quán, “…”
Nội tâm cô sắp bùng nỗ rồi.
Hừi Xem ra không thể không phóng chiêu thức cuối.
Đôi mắt cô đảo tới lui.
“Ừa!”
Lâm Quán Quán thành thật đặt hai chân của cô lên trên đầu gối của anh, Tiêu Lăng Dạ cởi giày cao gót của cô ra, đầu ngón tay thoa đều thuốc mỡ màu xanh lục lên bắp chân cô.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc mỡ do nhà Tống Liên Thành làm đặc biệt để trị muỗi đốt.”
Thuốc mỡ mát, lòng bàn tay ấm.
Nó thật sự là hai thái cực băng và lửa.
Lâm Quán Quán cứng người, thu chân lại trong vô thức.
“Đừng cử động!”
Anh thì thầm, giọng nói lạnh lùng mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
Lâm Quán Quán lập tức cứng người bắt động.
Cô cố gắng lờ đi cảm giác kỳ lạ khi hai tay anh ôm lấy bắp chân mình.
Không phải nói.
Thuốc mỡ này thực sự rất hiệu quả, những nót đỏ ở chân vừa bôi thuốc liền không thấy ngứa nữa.
Thật tuyệt vời!
Tiêu Lăng Dạ bôi thuốc mỡ lên cánh tay, sau cổ và xương quai xanh.
Tất cả các cơn ngứa trên người cô biến mắt.
Lâm Quán Quán hai mắt sáng lên.
“Tiêu Lăng Dạ, thuốc mỡ này tác dụng rất tốt.”
Tiêu Lăng Dạ cười nhẹ nhìn qua.
Hứt Vô tình rơi vào bẫy của hắn rồi!
Thuốc mỡ có tác dụng, không phải chính là thừa nhận trá hình rằng những nốt đỏ trên cơ thể cô là do bị muỗi đốt?
Một ngụm máu bị đè nén trong lồng ngực.
Lâm Quán Quán hối hận tới muốn tự tát mình hai cái.
Sai lầm!
Chỉ trách kẻ địch quá xảo quyệt.
“Tiêu Lăng Dạ, anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?”
“Không!”
Lâm Quán Quán không được thỏa mãn, tiếp tục hỏi, “Anh không hỏi người đeo kính trong vòng bạn bè của em là ai sao? Không hỏi vì sao cả đêm em không về, không hỏi có chuyện gì xảy ra giữa em với anh ta không à?2 “