Nghe Chu Tư Tư luôn miệng “ân nhân cứu mạng”, khóe miệng cô trào phúng càng thây đủ, “Chu Tư Tư, cô chắc chắn… năm đó là cô cứu Tiêu Lăng Dạ chứ?”

Nghe vậy.

Mọi người trong phòng khách sửng SỐI.

Thịch thịch thịch!

Tim Chu Tư Tư đập nhự sắm, cô ta đè nén hoảng hốt, cô găng. trần định lại, “Cô Lâm, lời này của cô là có ý gì, năm đó người cứu Lăng Dạ không phải tôi, chăng lẽ là cô?”

Thật sự là côi Chu Tư Tư căn bản không cho Lâm Quán Quán cơ hội nói chuyện, tốc độ nói nhanh hơn, “Cô Lâm! Tôi biết cô không thích tôi, không muốn tiếp nhận sự thật tôi là ân nhân cứu mạng Lăng Dạ, nhưng sự thật chính là như vậy, không phải cô không tiếp nhận là có thê không tôn tại... Huồng chỉ, tôi là ân nhân cứu mạng của Lãng Dạ, lời này cũng không phải tôi nói, là Lăng Dạ tìm được, nói như vậy với tôi. Cô Lâm, cho dù cô không tin tôi, thì cũng nên tin tưởng Lăng Dạ chứ.

Lăng Dạ rất ưu tú, cô làm bạn gái anh ây có cảm giác nguy cơ cũng rât bình thường, nhưng cũng không thể coi tất cả phụ nữ đêu là kẻ thù của mình được!”

– Lâm Quán Quán không nói gì, cô ma sát cằm, lẳng lặng nhìn Chu Tư Tư biểu diễn, chờ cô ta nói một phen mặt không đỏ không thở được xong, lúc này mới tiếp lời, “Nói xong chưa?”

*“Xong rồi!”

Lâm Quán Quán nở nụ cười, “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, cô phản ứng lớn như vậy, không phải là… chột dạ, đúng không?”

Ánh mắt Chu Tư Tư lóe lên.

“Nực cười! Tôi chột dạ sao? Tôi có gì mà chột dạ chứ!”

“Ừm… Được! Cô nói cô là ân nhân cứu mạng Tiêu Lăng. Dạ, vừa hay tôi có mây nghi vẫn muốn hỏi cô một chút. Tôi hỏi đơn giản thôi, năm đó cô cứu Tiêu Lăng Dạ ở nơi nào, Tiêu Lăng Dạ rõ ràng nói người cứu anh ây là một cô bé bảy tám tuổi… Được thôi, ngay cả khi điêu kiện sống của cô không tốt khi cô còn là một đứa trẻ, nên tương đối thấp. Vậy thì, sao cô có thể cứu anh ấy khỏi mấy người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ? Cô đã đặt anh ấy như thế nào sau khi cô đã cứu anh ây?”

Chu Tư Tư nhất thời nghẹn họng!

Điều hòa tổng đang mở trong phòng khách.

Nhiệt độ mở rất thấp.

Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Quán Quán, trên trán Chu Tư Tư lại đổ mồ hôi.

“TiỘI ng “AI Tôi biết rồi!” Lâm Quán Quán cười ngắt lời cô ta, “Suýt chút nữa là quên!

Tôi nghe Tiêu Lăng Dạ nói, anh ây đổi với chuyện người năm đó từng cứu anh ấy không hề có ấn tượng gì.”

Không cần ngắng đầu nhìn Chu Tư Tư cũng hình dung được Lâm Quán Quán đang có thái độ giêu cọt.

Cô ta có thể không đề ý đến Lâm Quán Quán, nhưng không thể không đề tâm đến Khương Ninh và ông cụ.

Bời vì.

Sau một chút do dự, cô ta lập tức trả lời: “Tôi vẫn còn một chút ấn tượng.”

“Hả?”

“Hơn mười năm rôi, sự việc cụ thê như nào tôi cũng không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ năm đó lúc ở trong một vườn táo, trên người Lăng Dạ dính ướt đẫm, khắp người đều là máu, vừa đúng lúc tôi tình cờ đi ngang qua anh..tôi nhớ lúc đó….lúc đó tôi rât sợ, SA đó, tôi đưa anh ấy đến một siêu thị có thê gọi điện thoại, chuyện xảy ra sau đó tôi không có ẳn tượng gì nữa.”

Khương Ninh và ông cụ nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Không sai.

Những gì Chu Tư Tư nói, hoàn toán khớp với những gì bọn họ điều tra.

Đối diện.

Lâm Quán Quán nheo mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play