“Anh, anh chọc tức mẹ không sợ bà ây cứ bám riêt lây anh à”
Trên đường về, Tiêu Diễn nghĩ đến sức chiến đấu của bà mẹ nhà mình, không khỏi rùng mình một cái, “Anh ơi, mẹ mình khủng bố quá. Anh không nể mặt bà ấy tí nào như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ tung đại chiêu ra với anh đáy.”
Tiêu Lăng Dạ mím chặt môi.
Hôm nay anh về vốn là để tỏ rõ thái độ mà!
Nhà cũ.
“Hu hu hu…… _ Khương Ninh nghe thôi lỗ tai cũng đau, “Được rồi, được rồi. Tiểu Noãn con đừng khóc nữa.”
Giang Noãn dụi mắt, “Cô ơi, cháu thật sự không biết mình đã sai chỗ nào, anh Tiêu đột nhiên lại tức giận bỏ đi…… Ẵ Khương Ninh đau não.
Nói ngon nói ngọt dỗ dành một lúc mới dỗ được Giang Noãn.
Mấy người Tiêu Lăng Dạ đi rồi, cơm nước thì vẫn phải ăn.
Cuối cùng, Khương Ninh giữ Giang Noãn ở lại ăn bữa cơm, đợi đến lúc cô về thì lại chuẩn bị quà đáp lễ cho cô, xong rồi mới kêu tài xế đưa cô về nhà.
Người vừa đi, Khương Ninh lập tức liền thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát.
Ông già bưng cốc nước đun sôi kề đến bên miệng bà.
Nhìn thấy ông, Khương Ninh lập tức liền tủi thân, hốc mắt đỏ hoe, “Mình à…… mình nói tôi đã tạo nghiệp gì thế này?
Đẻ ra 2 thằng con, đứa lớn thì mặt lạnh tâm cũng lạnh, đứa bé thì chẳng ra làm sao cả. Chúng nó chẳng khiến tôi yên lòng một ngày nào hết.”
*Tôi đã nói với bà rồi, con cháu ắt có phúc của con cháu.
Lăng Dạ có chủ ý trong lòng, bà lại cứ muốn đưa đối tượng xem mắt của nó về đây, nó không tức được sao!”
“Trách tôi À2?”
“Không trách, không trách!” Tiêu Ngạo cười cười, “Phu nhân anh minh uy phong nhất, nhưng mà chuyện của Lăng Dạ mình vẫn nên đừng nhúng tay vào.”
“Không được!”
Khương Ninh dựng thẳng lưng, tinh thần chiến đấu dâng trào, “Tôi cứ không tin đấy! Lăng Dạ không thích Giang Noãn thì ngày sau tôi sẽ tìm hết tất cả con gái của những gia tộc danh giá, Hoàn phì Yến gầy*, mỗi người một vẻ.
Tôi không tim là không có lấy một người có thể khiến nó rung động!”
Hoàn phì Yến gầy*: Cụm gốc là Hoàn phì Yến sấu 3‡R5## ï§, chỉ sự đối lập về thân hình giữa hai đại mỹ nhân là Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đề và Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông.
Biệt thự số 2 Cẩm Cung.
Cánh tay của Lâm Quán Quán bị thương, Lâm Duyệt liền vo việc nâu ăn. Cô nằm phịch trên sofa rồi lăn qua lăn lại.
Cậu giơ bàn tay nhỏ lên phản đối, “Dì ơi, con rất ngoan.”
“Đúng, đúng, đúng. Ngoan hơn mami của con nhiều, mami con lúc nhỏ phá phách lắm, máy chuyện như là trèo cây móc trứng chỉm hay là xuống nước mò cá mẹ con đều nghịch hết, không có ngoan ngoãn hiểu chuyện như Lâm Duệ thế này đâu.”
Lâm Duệ được khen, hài lòng đi chơi rubik.
Lâm Duyệt nấu cơm trong phòng bếp, Lâm Quán Quán thì ở bên cạnh nói chuyện. Hai người nói chuyện mà thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Rất nhanh đã nấu xong cơm trưa rồi.
Vừa chuẩn bị ăn thì nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài sân.
Lâm Quán Quán lập tức chạy ra xem, khi nhìn thấy đám người Tiêu Lăng Dạ quay về, cô ngạc nhiên, “Áy, sao mọi người đã quay vệ rôi, ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi!”
Trên đường về đi qua một quán KFC, Tâm Can đòi ăn, bọn họ đành ăn một bữa ở KFC.
Tâm Can xuống xe liền chạy vào trong nhà, “Anh ơi! Anh ơi! Tâm Can mang kem đến cho anh này, sắp chảy hết rồi, anh mau ra ăn đi.”
“Chảy hét ra rồi, đồ ngốc!”
Tâm Can nhìn kem đã tan chảy, vẻ mặt ủ rũ, “Tiếc quá đi mắt, không ăn được nữa rồi.”
“Ai bảo là không ăn được nữa.”
Lâm Duệ lấy cây kem trong tay cô, cầm thìa múc rồi đưa vào miệng, “Ngon.”
Hai đứa bé cười với nhau.
Nhìn bầu không khí, Tiêu Diễn muôn phần xúc động.
Đây mới trạng thái của một gia đình bình thường mà!
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Diễn quay về ngủ trưa, Tiêu Lăng Dạ buỏi chiều còn phải họp online, tạm thời cũng quay về biệt thự số 1. Tâm Can không muốn đi, thế là ở lại biệt thự: số 2.
Chơi được một lúc, hai đứa bé cũng mệt mỏi muốn ngủ rồi.
Lâm Quán Quán ngồi dựa vào sofa. Hai đứa bé mỗi đứa bá chiếm một chân cô, gối lên chân cô nằm trên sofa.
Lâm Quán Quán khẽ xoa mái tóc xoăn của cô bé.
“Buồn ngủ rồi thì vào phòng ngủ.”
“Không thích.” Tâm Can ôm chân cô, buồn ngủ đến nỗi không mở nồi mắt ra nữa, vẫn không chịu đi, cô ngáp một cái, mơ màng nói, “Cháu sợ ngủ dậy sẽ không thấy dì với anh đâu nữa.”
Lâm Quán Quán nghe mà đau lòng.
Động tác của cô lại càng dịu dàng hơn, “Không đâu, không thể không thấy dì với anh đâu.”
Khuôn mặt Tâm Can đau khổ, ngắng đầu, “Dì Quán Quán, Tâm Can rất thích rất thích dì với anh.”
*Di cũng thích con.”
“Vậy dì đừng rời xa Tâm Can được không..
Lâm Quán Quán im lặng.
Cô và Tiêu Lăng Dạ chỉ có hẹn ước nửa năm, nửa năm sau bọn họ vẫn là đường ai nấy đi, đến lúc đó chắc chắn phải rời ra Tâm Can.
Nghĩ đến việc sau này sẽ không còn gặp cô bé con này nữa, Lâm Quán Quán thấy buồn buồn trong lòng.
“Tâm Can…… _ “Cháu biết chắc là dì sẽ không đồng ý với cháu mà.” Tâm Can cọ mặt vào đùi cô, buồn ngủ đến giọng cũng mơ màng luôn rồi, “Hôm nay về nhà, bà nội lại bảo baba xem mắt nữa! Chính là……con quỷ núi đen già nua kia, số của Tâm Can với baba sao lại khổ thế cơ chứ……”
Mơ mơ màng màng oán than xong, cô bé con cọ mặt vào đùi cô rồi thiếp đi.
Lâm Quán Quán ngây ngắn.
Hôm nay…… Tiêu Lăng Dạ về nhà xem mắt ư?
Chuyện tốt mà.
Nếu anh có xem mắt thành công thì không chừng hẹn ước nửa năm của bọn họ cũng sẽ được giải trừ, đến lúc đó là cô được tự do rồi, cũng có thể yên tâm mà quay phim rồi.
Tâm Can cũng được có mama rồi, bên cạnh Tiêu Lăng Dạ cũng có được một người quan tâm yêu thương mình rồi.
Chuyện tốt biết bao.
Nhưng trong lòng cô……sao lại có hơi chua xót nhỉ.
Tối đó.
Đám người Tiêu Diễn ăn cơm tối ở nhà Lâm Quán Quán, không chỉ có bọn họ, ngay cả Cơ Dã Hỏa cũng đến.
Ăn cơm tối xong, dưới sự uy hiếp của Lâm Quán Quán, Cơ Dã Hỏa cuối cùng vẫn phải chuyển hết số vàng kia đi.
Lâm Quán Quán liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô tắm gội xong vừa đặt lưng xuống giường thì chuông điện thoại điên cuồng vang lên.
Mở ra xem thì tất cả đều là tin nhắn cầu cứu của Tiêu Diễn.
“Ah ah ah –”
“Tiểu Quán Quán, Tiểu Quán Quán em có online không?”
“Tiểu Quán Quán mau đến cứu mạng!”
“Ông anh của anh lại không ngủ được đến tìm anh trau dồi rồi, lại trau dồi thêm một đêm nữa là anh không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi!”
“Tiểu Quán Quán, anh thề, nếu em không đến cứu anh, em nằm mơ cũng sẽ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh.”
“Cứu mạng –”
Xem xong tin nhắn cuối cùng, cũng không còn tin nhắn nào được gửi đến nữa.
Không phải chứ!
Bị Tiêu Lăng Dạ kéo đi dạy bảo thật rồi à?
Nghĩ đến việc bình thường tên Tiêu Diễn này đối xử với mình cũng rất tốt, Lâm Quán Quán không nỡ nhẫn tâm, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Kéo rèm cửa sổ ra, đối diện phòng ngủ trên tầng 2 của biệt thự toàn là một mảng đen kịt.
“Vãi chưởng!”
Lâm Quán Quán im lặng xuống lầu, có gắng không phát ra âm thanh.
Phòng khách dưới lầu cũng chỉ có một mảng đen tối.
Lâm Quán Quán cúi người nhón chân từng bước nhỏ đi ra cửa. Cô cẩn thận mở cửa rồi đi thằng đến biệt thự số 1.
Của biệt thự không đóng, từ xa đã nghe thấy tiếng hét thất thanh phát ra từ phòng của Tiêu Diễn ở lầu trên, cô không quan tâm nhiều liền nhanh chóng chạy lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT