Cảm giác được làm vật trang sức ở đùi… Thật là sảng khoái!
Quận Hương Dật Tử.
Lâm Quán Quán còn tưởng rằng Tiêu Lăng Dạ sẽ đưa cô đi đâu, nhưng kết quả lại là xe đã dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của bọn họ.
“Xuống xe.”
Hai người nhìn nhau.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Năm giây trôi qua … Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Lăng Dạ, cậu bé lúc này mới như tỉnh khỏi giấc mộng, mặt cậu đỏ lên, cúi đầu. Đặt binh tưới xuống, khó chịu đứng ở đó, im lặng hồi lâu.
Tiêu Lăng Dạ kiên nhẫn mà ngồi xổm trước mặt cậu bé.
Sau một lúc lâu.
Duệ Duệ mới ngồi ở trên ghế sô pha một người, cậu bé ngẩng đầu, khó xử hỏi anh: “Sao chú lại hỏi cháu, không hỏi Tâm Can à?”
“Chú muốn nghe ý kiến của cháu trước.”
Nói một câu, Duệ Duệ cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu Cậu bé nhìn Tiêu Lăng Dạ bằng ánh mắt phức tạp.
Nói thật.
Lúc mới biết Tiêu Lăng Dạ là ba ruột của mình, cậu bé rất căm hận anh, nhưng trải qua một thời gian dài như vậy, nhìn thấy anh đối xử tốt với mẹ của cậu bé, những hận thù sắc bén kia cũng gần như biến mất.
Nói thật.
Trong khoảng thời gian sống chung với nhau này … Cậu bé luôn cảm thấy Tiêu Lăng Dạ không thích cậu.
Nếu không thì.
Nếu đổi thành người khác, biết mình có một cậu con trai lớn như vậy, không muốn bắt chuyện để vội vàng lấy lòng thì ít nhất cũng sẽ chăm sóc quan tâm hàng ngày đúng không?
Nhưng mà, hoàn toàn không có!
Thế cho nên, cậu bé luôn cảm thấy trong lòng Tiêu Lăng Dạ chỉ có mẹ thôi, cũng không quan tâm lắm đến đứa con trai này của mình … Nhưng không nghĩ tới.
Anh ấy vậy mà có thể nói ra câu “Chỉ cần cháu không đồng ý thì không mang thai lần nữa” này.
Lần đầu tiên Duệ Duệ cảm thấy mình được coi trọng như vậy.
Cậu bé uống một ngụm sữa bò, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Đây là chuyện giữa chú và mẹ, con không có ý kiến!”
Tiêu Lăng Dạ như trút được gánh nặng.
Thấy vậy, Duệ Duệ càng thêm khó xử, cậu bé ngượng ngùng chuyển động, trong nháy mắt liền nhìn thấy đôi mắt hưng phấn đến mức tỏa sáng của Tâm Can. Khóe miệng cậu bé kéo lên, cậu bé yên lặng bổ sung một câu: ‘Mặc kệ là em trai hay em gái, làm ơn cho em nó chỉ số IQ cao một chút, đừng như Tâm Can … Cháu nghi ngờ rằng khi cô ấy lớn lên, người khác có thể dụ cô ấy đi chỉ bằng một viên kẹo.”
“A a!” Tâm Can bất mãn: “Anh trai! Anh đây là công kích người thân!”
Trong mắt Duệ Duệ hiện lên ý cười.
“Cái này …” Tiêu Lăng Dạ xoa xoa cằm, làm ra vẻ khỏ xử: “Chú không có cách nào hứa trước với cháu được.”
“ n?”
Tiêu Lăng Dạ cười nhẹ một tiếng: “Nếu di truyền từ chú, tất nhiên chỉ số IQ sẽ cao, nhưng nếu như di truyền từ mẹ cháu… Vậy thì khó nói lắm, Tâm Can là một ví dụ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT