“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Sở Khuynh Thành siết chặt trường kiếm trong tay, cùng lúc làm tư thế phòng ngự và tấn công: “Ai là yêu xà! Ta là người! Ta là đệ tử của núi Bồng Lai!”

“Xuy — người? Nếu là người phàm, sớm đã bị yêu khí của ta ăn mòn mà chết!” Nhai Tí lười nói nhảm với cô, khi nhìn thấy Sở Khuynh Thành thật sự mặc quần áo đệ tử của Bồng Lai, con người anh ta càng thêm quỷ quyệt ám trầm: “Ha ha! Các lão nhân trên núi Bồng Lai không phải tự xưng là thanh cao, cũng không muốn dính dáng đến yêu vật sao? Giờ lại nhận một con yêu xà làm đệ tử! Ha ha ha, thú vị! Thật là thú vị! Nếu ngươi đã là đệ tử trên núi Bồng Lai, đừng trách bổn tọa bắt người khai đao!”

Ánh mắt Nhai Tí sắc bén, một tay trở thành móng vuốt, nắm chắc Sở Khuynh Thành.

“Ngô —”

Sở Khuynh Thành nghiêng người về phía trước, sắc mặt cô đau đớn, hai tay không ngừng kết ấn, tựa như đang dùng ma pháp kháng lại ma lực của Nhai tí, nhưng cô đâu phải là đối thủ của mãnh thú cổ xưa, cô chỉ chống cự trong chốc lát mà cơ thể cô liền bay lên trời, bay nhanh bay về phía Nhai Tí.

“Ca!”

Nhai Tí bóp lấy cổ cô.

“Ngô…”

“Bổn tọa đã mệt nhọc mắc kẹt trên núi Bồng Lai này bao nhiêu năm nay. Hôm nay, bổn tọa phải đại khai sát giới! Vừa hay, mặc dù con yêu xà như người có tu vi ít một chút, nhưng vẫn có thể bù đắp được yêu đan cho bổn tọa! Chịu chết đi!”

Giọng nói vừa dứt.

Nhai Tí chuẩn bị dùng móng tay của mình cắt yết hầu của cô.

Nhưng vào lúc này.

“Xoát!”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một luồng kiếm sắc bén lao về phía những ngón tay của Nhai Tí, chỉ cần tay của anh ta nhích lên phía trước một tấc, tất nhiên sẽ bị lưỡi kiếm cắt đứt! Ngón tay Nhai Tí bỗng nhiên co rụt lại, anh ta đột ngột ném Sở Khuynh Thành ra, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, tránh khỏi mũi kiếm.

Một bóng trắng từ trên trời rơi xuống.

Bạch Mặc đang cầm một thanh trường kiếm trong tay, sắc mặt lạnh băng.

“Tôn Thượng!” Vành mắt Sở Khuynh Thành đỏ bừng, sải bước đi tới.

Bạch Mặc nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, khi nhìn thấy một vòng vết bầm xanh tím trên cổ cô do Nhai Tí cào, ánh mắt anh nhìn Nhai Tí càng lúc càng thêm lạnh.

“Bạch Mặc!” Nhai Tí nghiến răng trừng mắt nhìn anh: “Lại là ngươi!

Lần trước, anh ta suýt chút nữa phá vỡ phong ấn khóa yêu tháp lao ra khỏi tháp, chính là người đàn ông này gia cố phong ấn, hại anh ta bị phong ấn nhiều năm như vậy!

Lúc này, nhìn thấy Bạch Mặc, thù mới cùng hận cũ cùng nhau trỗi dậy.

“Tới vừa lúc! Hôm nay bổn tọa cũng phải chiếu cố ngươi thật tốt!”

Sắc mặt Bạch Mặc không thay đổi, đẩy Sở Khuynh Thành ra: “Trốn đi.”

“Tôn Thượng!”

Ngươi ở đây, sẽ làm ta phân tâm.

Sở Khuynh Thành cắn môi, vẻ mặt chật vật, rốt cuộc vẫn lùi về phía sau một chút, nhưng trong lòng cô lo lắng, không dám rời đi, chỉ trốn ở một non bộ phía sau, nắm chặt thanh trường kiếm Bạch Mặc đưa cho, giống như sẽ xông ra bất kỳ lúc nào.

Lúc này.

Bên trong cấm địa.

Bạch Mặc niệm một loạt câu thần chú, khóa yêu tháp liền rơi vào lòng bàn tay anh.

Nhìn thấy khóa yêu tháp, trong ánh mắt Nhai Tí lóe lên một sự kiêng kị.

“Bạch Mặc, bổn tọa thừa nhận, tu vi thiên phú của ngươi quả thực rất cao, pháp lực cũng rất thâm hậu, nhưng … Chỉ bằng sức của một mình người muốn phong ấn bổn tọa, quả thực cũng là mơ tưởng!”

Bạch Mặc lạnh lùng ngẩng đầu: “Vậy thì thử xem!”

Nhai Tí vô cùng tức giận, anh ta giơ tay lên, trong nháy mắt móng tay của anh ta to lên vài tấc. Nhai Tí là Long tộc sau này, vũ khí của anh ta chính là cặp móng vuốt của chính mình. Móng vuốt sắc bén, chém sắt như chém bùn. Bàn tay vung lên, một dấu cào liền xuất hiện trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play