Cha Lâm sửng sốt, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, đừng nhìn cha tuổi lớn, chân cẳng cũng không nhanh nhẹn, nhưng cầm xẻng vẫn là không thành vấn đề.”

Tiêu Lăng Dạ gật gật đầu, vẫn như cũ cầm xẻng ở trong tay.

Lâm Quán Quán nhìn anh, cười mi mắt cong cong.

Tiêu Lăng Dạ mặc sơ mi trắng, quần tây đen….Trong tay lại cầm một cái xẻng…Nếu để nhóm người cấp cao tập đoàn quốc tế Tiêu thị nhìn thấy hình ảnh này.

Lâm Quán Quán buồn cười.

Bất quá!

Cô cũng không quên, xương sườn Tiêu Lăng Dạ còn chưa có khỏe hẳn.

Lâm Quán Quán yên lặng đi đến bên người anh: “Để em cầm cho!”

Tiêu Lăng Dạ nhướng mày, hạ giọng: “Lại cảm thấy anh “không được” sao?”

Ha hả!

Lâm Quán Quán cười gượng một tiếng, yên lặng lùi tay về.

Chân cẳng cha Lâm không tiện, bởi vậy, dọc theo đường đi đi rất thong thả.

Rất mau liền xuyên qua thôn trang, đi tới đường nhỏ bên cạnh ruộng.

Dưới ánh mặt trời. .

||||| Truyện đề cử: Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế |||||

Hai bên đường đất tất cả đều là âm thanh sinh động của lúa mạch, gió nhẹ thổi qua sóng lúa cuồn cuộn, mang theo một mùi hương thanh nhẹ của lúc, Lâm Quán Quán nhịn không được hít sâu một hơi.

“Đại cha, sắp tới là mùa gặt lúa phải không?”

“Còn phải một tháng nữa cơ.” Cha Lâm cười nói” “Hiện tại việc gặt lúc đơn giản hơn lúc các cháu còn nhỏ nhiều. Có máy chuyên gặt lúa rồi một miếng đất hơn mười phút là đã gặt xong rồi, trực tiếp cưỡi xe ba bánh tới trong đất kéo lúa mạch là được.”

Lâm Quán Quán gật đầu.

Tiêu Lảng Dạ hỏi cô: “Em còn từng đi gặt lúa nữa sao?”

Giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Quán Quán ngẩng đầu ưỡn ngực, liếc mắt một cái mới kiêu ngạo nói: “Như thế nào, khinh thường người ta à, khi còn nhỏ em làm việc nhà nông rất nhanh nhẹn đấy. Tới mùa em với chị gái đều sẽ xuống đất gặt lúa, dùng lưỡi hái để làm, một ngày em với chị có thể gặt xong một miếng đất đấy.”

Tiêu Lăng Dạ yên lặng gật đầu, sờ sờ đầu cô: “Thât lơi hai!”

Sao cô cứ cảm thấy anh đang sờ đầu của chó mèo thế nhỉ.

Lâm Quán Quán vuốt vuốt đầu, hất tay anh ra: “Đừng có phá!”

Lúc trước.

Cha Lâm vốn dĩ nhìn Tiêu Lăng Dạ lạnh mặt, bộ dáng không giống như là dễ ở chung, không nghĩ tới anh ở với Lâm Quán Quán liền hoàn toàn thay đổi, nếu đối diện với ông là mùa đông giá lạnh, như vậy đối diện với Quán Quán lại ấm áp tựa như mùa xuân.

Lúc này cha Lâm mới yên tâm cười rộ lên.

“Tới rồi!

Đi được vài phút, Cha Lâm ngừng ở một khối ruộng lúa mạch, chỉ vào một cái nấm mồ nhỏ trong ruộng lúa: “Chính là nơi này!”

Lâm Quán Quán nhìn thấy mảnh đất nho nhỏ, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.

ở nông thôn.

Sau khi người già qua đời cơ bản đều là thổ táng.

Thổ táng xong sẽ hợp lại thành một cái nấm mồ, bởi vì là thổ mồ, gặp trời mưa đống đất trên mộ sẽ bị cuốn đi mất cho nên, nấm mồ sẽ càng ngày càng nhỏ, hơn nữa còn mọc cỏ dại.

Lúc này, con cháu trong nhà sẽ vào mỗi ngày thanh minh đầu năm và ngày tết sẽ viếng mồ mả, đắp lại nấm mồ.

Cái xẻng chính là thứ dùng để đắp lại mộ, múc lại đất xung quanh để đắp lên cho nấm mồ lớn hơn một chút. Như vậy sẽ không đến mức sau mấy năm sau con cháu muốn tới tế bái liền cái nấm mồ cũng tìm không thấy.

Mà bà nội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play