Lý Thạc Mẫn cũng không biết vì sao hiện tại mình lại ở trong ký túc xá của Kim Mẫn Khuê, cậu chỉ nhớ rõ sau khi xem xong màn trình diễn kia cả người cậu rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, đến lúc kết thúc cũng mặc kệ cho Từ Minh Hạo kéo mình vào hậu trường, bên tai là đủ loại âm thanh nhốn nháo, trong đầu chỉ còn lại đám đông hỗn loạn và ánh đèn chói mắt, cùng với Kim Mẫn Khuê hình như vừa mới thay quần áo còn chưa kịp tẩy trang. Lý Thạc Mẫn không dám ngẩng đầu, chỉ bối rối theo chân ba người họ đứng ở cửa hậu trường, thấy Từ Minh Hạo nói ngày mai được nghỉ nên đêm nay phải chúc mừng mới được, cũng chẳng rõ sau đó mấy người này nói cái gì, chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác đi theo về cái phòng kí túc xá mà cậu vẫn luôn khinh bỉ này.

Bởi vì Kim Mẫn Khuê vẫn còn trang điểm cho nên vừa vào phòng đã đi thẳng tới phòng tắm, còn cái thằng thấy sắc quên bạn tên là Từ Minh Hạo kia thì dính chặt lấy Văn Tuấn Huy, Lý Thạc Mẫn đứng ở cửa vào nhất thời có chút xấu hổ.

"Cậu cứ ngồi tự nhiên đi."

Văn Tuấn Huy khẽ vỗ vào Từ Minh Hạo đang tựa đầu lên vai mình, tùy ý quăng túi lên bàn sau đó gật đầu với Lý Thạc Mẫn một cái, Lý Thạc Mẫn khách khí ậm ừ một tiếng coi như đã trả lời, thấy Từ Minh Hạo thoải mái thả người nằm xuống cái giường bên trong, bộ dạng quen việc dễ làm thiệt tình khiến Lý Thạc Mẫn phải hoài nghi chẳng biết thằng bạn mình có phải khách quen ở đây không nữa.

Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, Văn Tuấn Huy rót cho cậu một ly nước. Lý Thạc Mẫn cám ơn, mượn động tác uống nước bắt đầu lặng lẽ quan sát xung quanh, phong cách sắp xếp đồ đạc coi như đơn giản, trong phòng cũng không có đồ vật gì cầu kì, nhưng không gian rộng rãi và tiện nghi đầy đủ khiến trong lòng Lý Thạc Mẫn đang có một hàng dài mẹ nó mẹ nó mẹ nó chạy qua, hang sói... không đúng, ổ dành cho người với ổ dành cho chó đến cùng vẫn có khác biệt, đủ để cậu rơi nước mắt rồi.

"Huy Huy, tớ đói~"

Lý Thạc Mẫn bên này còn âm thầm phẫn nộ lên án vì sự chênh lệch giai cấp, Từ Minh Hạo bên kia dùng một tiếng nũng nịu làm cậu suýt nữa thì sặc nước, da gà da vịt nổi đầy người, quay đầu lại đã thấy Từ Minh Hạo nằm sấp trên giường hai tay ôm bản mặt ngây thơ thả thính với Văn Tuấn Huy, cái miệng đang chu ra kia khiến Lý Thạc Mẫn chỉ hận không thể tháo giày đập cho nó một cái.

Mà đợi đến khi cậu thấy người trong cuộc đang nở nụ cười dịu dàng ngồi xổm xuống xoa đầu Từ Minh Hạo, lại còn nhẹ giọng hỏi muốn ăn gì, Lý Thạc Mẫn mới ngộ ra có lẽ chỉ có mình cậu không chịu được thôi, ngẫm lại nếu cậu làm như vậy với Kim Mẫn Khuê...

Má nó, nghĩ vớ va vớ vấn.

"Đang nghĩ gì thế?"

Nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay, câu hỏi đột nhiên vang lên bên tai làm Lý Thạc Mẫn giật thót, cậu ngẩng đầu thấy Kim Mẫn Khuê chẳng biết đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, vừa cài cúc áo vừa dùng khăn lau mặt, tóc và cổ áo đã ướt hết, thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn ta Lý Thạc Mẫn bỗng có cảm giác bị bắt quả tang ấy.

Cậu vội vàng quay đầu lại, "Không có gì."

Kim Mẫn Khuê nhìn bạn nhỏ này một lát cũng không hỏi thêm, đi tới trước tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông màu trắng, thấy Văn Tuấn Huy bên kia đang mở ứng dụng đặt đồ ăn, Kim Mẫn Khuê tiện thể chọn thêm cả cua hoàng đế, Văn Tuấn Huy đưa mắt nhìn anh thắc mắc, chỉ thấy Kim Mẫn Khuê hất đầu về phía Lý Thạc Mẫn ngồi rồi chép miệng.

"Thích ăn hải sản."

Lý Thạc Mẫn ngồi trên ghế ngượng ngùng ho khan hai tiếng, Từ Minh Hạo đang âm thầm quan sát ngồi bật dậy chạy tới bên cạnh cậu kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận đánh giá hai người đằng kia.

"Sao cậu ta biết mày thích ăn hải sản?”

Lý Thạc Mẫn nhìn chằm chằm vào tay mình, "Làm sao tao biết được."

Từ Minh Hạo nghi ngờ nhìn Lý Thạc Mẫn đang chột dạ không chịu ngẩng đầu lên, trong lòng nổi lên hờn dỗi, chua chát nói, "Mà sao tao có cảm giác gần đây quan hệ giữa mày và cậu ta thân thiết quá vậy?"

Tim Lý Thạc Mẫn hãng một nhịp, hoảng sợ biện minh, "Ngày nào mày cũng đeo theo Văn Tuấn Huy như kiểu mọc ra từ người cậu ta ấy, chỉ biết sướng cho mình không cho phép người khác tìm niềm vui à?"

Từ Minh Hạo nghe vậy lại đưa mắt liếc Văn Tuấn Huy đang nói chuyện với Kim Mẫn Khuê, sau đó quay đầu lại cười ngọt ngào, "Đây là hạnh phúc mà anh mày phải hy sinh thân thể để đối lấy."

"Lại còn hy sinh thân thể." Lý Thạc Mẫn hừ một tiếng, "Ngã trầy gối mà nói mập mà mập mờ, ai không biết còn tưởng rằng Văn Tuấn Huy làm gì mày rồi."

"Haiz, tao thì lại mong cậu ấy thật sự làm gì đây này."

Bị sự mặt dày quang minh chính đại của Từ Minh Hạo thuyết phục, Lý Thạc Mẫn chỉ biết ném cho thăng bạn hai cái nhìn khinh bỉ, đang định mở miệng mỉa mai vài câu, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trước kia vô tình thấy được ở nhà Văn Tuấn Huy, bắt đầu chần chừ.

"Bọn mày..."

"Nghĩ cái gì đấy." Từ Minh Hạo đập cho Lý Thạc Mẫn một cái, bật cười, đáy mắt hiện lên một chút mất mát, "Đừng nói đến cái chuyện kia, bây giờ tao cũng không biết mối quan hệ không minh bạch giữa tao và cậu ấy được gọi là gì nữa."

Không ngờ con trai yêu nhau cũng vòng vo lằng nhằng khủng khiếp, thấy hai người này gần đây dính nhau đến phát ngán Lý Thạc Mẫn còn tưởng bọn họ củi khô bốc lửa, chuyện cũ tan thành khói rồi chứ, không ngờ vẫn chẳng tiến triển được chút nào.

Lý Thạc Mẫn cảm thán một câu từ tận đáy lòng, "Bọn mày chỉ giỏi giày vò nhau."

Từ Minh Hạo chống căm nở nụ cười ngọt ngào với Văn Tuấn Huy đang nhìn về phía này, "Cho nên ấy, có người thích phải nhanh tay nắm chặt, đừng có làm mình làm mẩy cuối cùng hối hận không kịp." Lý Thạc Mẫn giả bộ lơ đãng liếc về phía kia, đúng lúc thấy được Kim Mẫn Khuê đang mặc áo, áo phông mới che được một nửa tấm lưng vững trãi đầy cơ bắp, bàn tay đang quắn quéo vào nhau của Lý Thạc Mẫn vô thức xiết chặt.

Làm sao để nhanh chóng nắm chặt, thật bối rối quá đi mà.

Đồ ăn được giao tới rất nhanh, Văn Tuấn Huy nhận được điện thoại đang chuẩn bị chạy xuống lấy đồ, đương nhiên Từ Minh Hạo lập tức xung phong đi theo, lý do hoàn hảo là nhiều đồ mỗi người xách một ít, Lý Thạc Mẫn nhìn thằng này dính sát vào người Văn Tuấn Huy mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người ta giày vò nó bao năm còn nó thì cứ nhăm nhăm nhe nhe dính chặt lấy.

Hận thì hận nhưng hai người kia vừa đi Lý Thạc Mẫn lại thấy có chút lúng túng, đối với cậu mà nói Kim Mẫn Khuê bây giờ như mãnh thú chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, lúc nãy trong phòng có bốn người còn không cảm giác được gì, bây giờ chỉ còn lại cậu và hắn tự nhiên toàn thân nóng nảy đến sợ, cậu vội vàng lấy điện thoại ra giả bộ đang chăm chú xem gì đó, chỉ tiếc ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình cũng không lướt ra được manh mối gì.

"Uống gì không?"

Kim Mẫn Khuê mở tủ lấy ra một bình rượu vang và mấy cái ly đế cao, rượu hãng nào thì Lý Thạc Mẫn không thấy rõ nhưng nhìn hình dáng và thiết kế kia hoàn toàn không phải là loại mà mấy chai rượu được bày bán trong siêu thị có thể sánh ngang, vậy mà lúc này Lý Thạc Mẫn lại thấy khiếp sợ hơn cả trầm trồ.

"Sao mấy người lại được phép mang cái này vào?"

Kim Mẫn Khuê nhún vai ra vẻ đương nhiên, "Thì khóa cửa lại thôi? Mấy cô quản lí cũng ít khi tới kiểm tra."

Lý Thạc Mẫn há hốc miệng, nhớ tới lúc trước cậu mang theo ấm điện còn bị cô quản lí kí túc xá tịch thu, vậy mà tên này đem rượu vào không ai để ý?

Mối hận của Lý Thạc Mẫn đối với tòa ký túc xá này lại tăng thêm vài phần.

Kim Mẫn Khuê ngồi đối diện Lý Thạc Mẫn, một tay cầm dụng cụ mở nắp chai ưu nhã xoáy vào nút gỗ ở miệng bình, ngón tay thon dài đặt trên thân chai rượu màu đen càng tăng thêm vẻ trắng nõn sạch sẽ, Lý Thạc Mẫn có chút đam mê với tay đẹp không khỏi bị thu hút nhìn theo

Một tiếng động vang lên, nút gỗ bị rút ra nguyên vẹn, Kim Mẫn Khuê cầm khăn cẩn thận lau tay.

"Em nghĩ kĩ chưa?"

Sự chú ý còn chưa rời khỏi bàn tay của Kim Mẫn Khuê, Lý Thạc Mẫn nghe vậy thuận miệng hỏi lại, "Nghĩ gì cơ?”

Kim Mẫn Khuê khẽ cười, nắm lấy bàn tay Lý Thạc Mẫn đang đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Xem ra trí nhớ của em không được tốt lắm."

Lý Thạc Mẫn lúc này mới ngộ ra giật mình muốn rút tay về, tất nhiên là không thành công.

Cơ thể Kim Mẫn Khuê nghiêng về phía trước, đưa lòng bàn tay của Lý Thạc Mẫn áp lên mặt mình.

"Nào, nói những gì tôi muốn nghe đi."

Lý Thạc Mẫn bị giọng nói từ tính của hắn ta làm cho toàn thân tê dại, vô thức nhớ tới cảnh tượng trên sân khấu lúc nãy, cậu vội vàng quay đầu sang một bên, vừa chột dạ né tránh ánh mắt anh, vừa không cam lòng mắng bản thân đúng là không có tiền đồ, suốt ngày chỉ biết trốn tránh.

Thấy Lý Thạc Mẫn lại muốn trốn, Kim Mẫn Khuê trực tiếp đưa tay nâng cảm xoay mặt cậu đối diện với mình.

"Ngoan, nhìn tôi."

Cắm đã bị người ta nắm lấy, Lý Thạc Mẫn bất đắc dĩ nhìn thẳng vào con ngươi sâu thằm kia, giây phút này trái tim Lý Thạc Mẫn như đang chứa một con thỏ đang nhảy nhót không ngừng.

"Đã suy nghĩ kĩ chưa?"

"Làm, làm gì mà nhanh thế..." Lý Thạc Mẫn nhỏ giọng lầm bầm.

"Hả? Tối nay thể hiện như vậy cũng không đủ để làm em rung động sao?”

Lý Thạc Mẫn giật mình, nhìn nét mặt nghiêm túc của người này không thể tin nổi, da mặt dày hơn cả tường thành nữa.

Mặc dù đúng là trái tim cậu cũng hơi ngứa ngứa kia mà.

"Thì cũng vậy vậy thôi à."

"Em đã nhìn tôi." Kim Mẫn Khuê khẳng định.

"Thì làm sao," Lý Thạc Mẫn cãi cố " Cả hội trường đều nhìn cậu!"

"Bọn họ có nhìn hay không không liên quan đến tôi." Kim Mẫn Khuê ngừng một chút, "Chỉ cần em nhìn là được."

Mẹ nó, tên này chơi chiêu hiểm quá làm sao bây giờ?

"Rung động rồi? Thích tôi rồi?"

Giọng điệu của Kim Mẫn Khuê mang theo cả sự đắc ý và tự tin đến khó tả, thực chất trái tim Lý Thạc Mẫn đã phản lại lí trí sắp mềm nhũn ra rồi.

Cậu bối rối rũ mắt, "Đừng ép tôi."

"Tôi không ép em, làm sao tôi lại nỡ ép em được." Kim Mẫn Khuê đặt tay Lý Thạc Mẫn lên môi mình, bờ môi nhẹ nhàng mơm trớn ngón tay cậu, cảm xúc dịu dàng như gần như xa khiến trái tim Lý Thạc Mẫn cũng trở nên mềm mại, "Là em vẫn luôn ép tôi."

Lý Thạc Mẫn sững sờ.

"Cầu mà không được là tôi, đêm không thể say giấc là tôi, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn cũng là tôi."

Khi Kim Mẫn Khuê ngấng lên áp sát về phía mình, Lý Thạc Mẫn có thể thấy rõ sự ẩn nhẫn và áp lực trong đáy mắt người kia, cậu ngơ ngác, đã vậy giọng nói của Kim Mẫn Khuê bắt đầu trở nên yếu đuối, giọng điệu mà cậu chưa nghe qua bao giờ.

"Thấy tôi khổ sở như vậy, em không đau lòng sao?"

Trái tim cậu hãng một nhịp, như bị cái gì đó xé rách, bàn tay đang buông thõng bên người không kiềm chế được giơ lên xoa khuôn mặt người ta.

Mà Lý Thạc Mẫn đang quá tập trung vào cảm xúc không để ý tới sự khác thường lóe lên trong mắt Kim Mẫn Khuê.

"Cậu..."

"Ngoan, đồng ý đi." Kim Mẫn Khuê nắm chặt tay Lý Thạc Mẫn, giọng nói toát lên sự đau khổ, "Đừng tra tấn tôi nữa."

Ánh mắt thâm tình của người trước mặt khiến trong lòng Lý Thạc Mẫn đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy, cơn xúc động muốn tràn ra khỏi lồng ngực, tất cả lý trí và kiểm chế đều quên sạch, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh người nọ, miệng đời là gì tương lai là gì, không trải qua nước sôi lửa bỏng sao có thể xứng với Lý Thạc Mẫn ta đây.

Đang định hiên ngang trả lời, phía cửa đột nhiên vọng vào giọng nói hưng phấn của Từ Minh Hạo.

"Thật~ Thú~ Vị~"

Chút ít cảm xúc đang dâng trào trong lòng Lý Thạc Mẫn lập tức tỉu nghiu.

"Hai người đang làm gì thế?"

Từ Minh Hạo xách hai cái túi vừa đi vào cửa đã thấy hai người kia ngồi đối mặt với nhau, Lý Thạc Mẫn cúi đầu thấp đến muốn chôn mình xuống đất cho rồi, còn khuôn mặt Kim Mẫn Khuê thì giăng đầy mây đen. Từ Minh Hạo như thể không hề cảm nhận được, ngược lại là Văn Tuấn Huy nhìn thấy thế lập tức ôm lấy cậu, chỉ sợ cậu bị cơn bão phẫn nộ của Kim Mẫn Khuê tàn sát.

"Rượu!" Thấy chai rượu vang đặt trên bàn, Từ Minh Hạo thảng thốt la lên, lập tức ý thức được mình hơi lớn tiếng thì vội vàng che miệng, mặt mũi tràn đầy phấn khích, "Các cậu kiếm đâu ra vậy?"

Kim Mẫn Khuê dịu dàng, "Là tự mang theo."

"Cậu được đấy." Từ Minh Hạo gật đầu khen ngợi, đặt túi đồ ăn lên bàn, đột nhiên nghĩ gì đó đưa mắt nhìn Kim Mẫn Khuê tay chỉ vào Lý Thạc Mẫn, "Thằng này không được uống."

Lý Thạc Mẫn nằm không cũng dính đạn lập tức xù lông, "Dựa vào cái gì?"

"Mày còn dám uống?" Từ Minh Hạo lừ mắt, "Mày quên mất học kì trước hai lớp chúng ta rủ nhau đi ăn, mày uống say xong cưỡng hôn người ta rồi hả?"

"???"

Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức xuất hiện bốn loại biểu cảm, Từ Minh Hạo khinh bỉ, Lý Thạc Mẫn sững sờ, Văn Tuấn Huy khó đoán và Kim Mẫn Khuê vô cảm.

Đây là lần đầu tiên Lý Thạc Mẫn nghe tới chuyện này, khiếp sợ lên đến tột đỉnh.

"Tao... Tao hôn ai?"

"Không phải tao từng kể cho mày nghe rồi hả?" Từ Minh Hạo gãi đầu, "Chuyện lớn như vậy mà tao lại không nói với mày?”

"Quỷ mới biết vì sao mày không kể cho tao biết." Trong lòng rối bời, Lý Thạc Mẫn chột dạ nhìn Kim Mẫn Khuê, chắc sự hiện điện của Phác Liên ngày hôm nay là để hành hạ cậu đây mà, từ đầu đến giờ làm gì cũng đối nghịch với cậu, "Đến cùng thì tao đã hôn... ai?"

Từ Minh Hạo rất nghiêm túc ngẫm nghĩ nhưng mãi vẫn không nhớ ra được, phẩy phẩy tay, "Tao cũng không nhớ vì bữa đó tao cũng uống khá nhiều, chỉ nhớ mày cưỡng hôn người ta ở trong hẻm nhỏ gần đó, à đúng rồi, hình như người kía cao hơn mày..."

Nói đến đây Từ Minh Hạo xoa căm, "Tao nói, chẳng lẽ thằng nhóc mày lại hôn con trai?"

"Oa, nếu là con trai thì dữ dội rối đây! Lý Thạc Mẫn à Lý Thạc Mẫn, đây chính là nụ hôn đầu tiên của mày a ha ha ha ha ha ha ha."

Từ Minh Hạo vẫn hưng phấn chế nhạo, còn Lý Thạc Mẫn đã cúi gắm mặt xuống.

Nghĩ đến việc phải đối diện với cơn phẫn nộ của con người nham hiểm có tên Kim Mẫn Khuê kia, cậu thật sự không dám ngẩng đầu lên nữa rồi.

...*Còn tiếp*....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play