Từ Minh Hạo kể lại chuyện cũ với Lý Thạc Mẫn xong thì ngủ thiếp đi mất, Lý Thạc Mẫn đoán có lẽ là mỗi người đều cần thời gian nghỉ ngơi sau khi nhắc lại vết thương lòng. Vì vậy, buổi tối đi tắm cũng không gọi Từ Minh Hạo dậy, chỉ rủ thêm mấy đứa bạn cùng phòng khác đi chung.
Trường họ có hai loại ký túc xá cho học sinh, một loại là ký túc xá tám người như bọn họ đang ở, dùng nhà vệ sinh công cộng, còn nhà tắm phải đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá sau đó rẽ phải, phòng ngủ vào mùa hè còn có hai cái quạt trần thay nhau kêu ken két trên đỉnh đầu, tuy điều kiện có hơi đơn sơ nhưng được cái giá rẻ. Một loại khác là phòng hai người, trong phòng có kèm cả phòng vệ sinh cùng đầy đủ thiết bị gia dụng không thiếu cái gì, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn loại phòng kia gấp vài lần. Ban đầu lúc khai giảng Từ Minh Hạo muốn thuê một gian phòng hai người để ở cùng với Lý Thạc Mẫn, nhưng Lý Thạc Mẫn sống chết không chịu lại còn nói đàn ông đàn ang nên cẩu thả một chút, sao có thể chau chuốt tỉ mỉ như con gái được, lúc ấy Từ Minh Hạo chỉ nói, "Mày chơi game lậm quá rồi con ạ"
Nói thì nói vậy nhưng Từ Minh Hạo vẫn chấp nhận ở phòng tám người cùng với Lý Thạc Mẫn, những thứ khác có thể miễn cưỡng cho qua, chỉ là mỗi lần tắm rửa cứ phải ôm chậu đi ra khỏi ký túc xá rồi đón nhận ánh mắt của người đi đường khiến Từ Minh Hạo thấy tuyệt vọng hết sức, Lý Thạc Mẫn lại nghĩ chuyện đấy cũng bình thường thường thôi, đàn ông với nhau cả, nếu bị nam nhìn thì kệ, còn bị nữ nhìn thấy cũng chẳng mất gì mà.
Mấy người ồn ào tiến vào nhà tắm, tắm rửa ào ào một lượt xong thay quần áo khác là đi ra. Gột bỏ được đống mồ hôi dính dính nguyên một ngày dài, cả đám con trai đều thấy tâm trạng rất tốt. Lý Thạc Mẫn sảng khoái tỉnh thần, nửa người trên mặc áo ba lỗ bóng rổ, nửa người dưới mặc quần đùi thể thao, trên đường từ nhà tắm về ký túc xá còn vui vẻ nghêu ngao ca hát với bạn cùng phòng.
"Thời tiết này được tắm nước lạnh đúng là quá sung sướng." Lý Thạc Mẫn đang bị một đứa bạn cùng phòng khoác vai, bản thân cậu thì ôm chậu ngửa đầu than thở.
"Hôm nay mày lang thang ở đâu đấy, đến tận trưa cũng không thấy mặt mũi đâu cả." Thằng bạn bên cạnh ghìm cổ Lý Thạc Mẫn, "Có phải ra ngoài hú hí với em gái nào không, nói thật đê!"
Mấy người xung quanh cũng nhao nhao lên, cả đám tràn đầy phấn khởi mà nhìn Lý Thạc Mẫn.
"Vớ va vớ vấn, tao đi cùng Minh Hạo đến tận trưa, hú hí với ai được hả? Tao..." Lý Thạc Mẫn khoát khoát tay nhìn về phía trước, sau đó trợn tròn mắt, "Móa!"
Mọi người thấy cậu đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên chửi thể một tiếng đều không hiểu sao, "Mày bị gì đấy?"
"Không có gì." Lý Thạc Mẫn cúi đầu xuống hậm hực nói, "Thôi mau lên không sắp đến giờ tắt đèn rồi."
Cả đám chẳng hiểu mô tê gì, chưa kịp thắc mắc đã thấy Lý Thạc Mẫn gấp gáp đi nhanh, đành phải đuổi theo.
"Cậu ta vẫn ổn đấy chứ?" Đứng ở ban công ký túc xá một lúc lâu mới đợi được người mình muốn gặp, Văn Tuấn Huy thấy Kim Mẫn Khuê không nói gì, nhún vai.
"Đúng là vẫn ổn." Cho đến khi hình bóng Lý Thạc Mẫn biến mất khỏi bậc cầu thang Kim Mẫn Khuê mới trả lời, sau đó hứng thú nhìn về phía Văn Tuấn Huy, "Nhưng mà có vẻ vị còn lại không hể ổn rồi, không thấy đâu cả."
Ánh mắt Văn Tuấn Huy buồn bã, mím môi không nói.
Bên này Lý Thạc Mẫn vừa quay về ký túc xá bèn thuận tay quảng chậu ra ngoài ban công rồi bò lên giường, chỉ cần nghĩ tới cặp mắt âm u khó đoán kia của Kim Mẫn Khuê là lại thấy bực bội, sao cái tên này cứ đeo bám dai dẳng như ôn thần vậy hả.
Đang hậm hực mắng người Lý Thạc Mẫn cảm giác điện thoại rung lên, nhìn sang mới thấy có tin nhắn mới. Tin nhắn đến từ một số lạ, Lý Thạc Mẫn nhíu mày nhưng vẫn mở ra xem.
"Lần sau không cho phép mặc quần áo hở hang như vậy."
Đọc được mấy chữ này, trực giác mách bảo cậu người gửi chính là tên điên Kim Mẫn Khuê kia, Lý Thạc Mẫn lập tức xù lông, ông không phải là con gái cần đếch gì phải quan tâm đến mấy chuyện đấy hả, mà áo ba lỗ thì hở hang cái con khỉ, cả trường học đầy đứa con trai còn cởi trần đấy thôi, ít ra ông đây vẫn còn mặc áo nhá!
Không đúng, ông đây mặc hở hay kín thì liên quan quái gì đến hắn ta?
Lý Thạc Mẫn tức giận đến nỗi quai hàm cũng đau, cho nên lúc gõ chữ cũng dùng thêm vài phần lực, ngón tay gõ đùng đùng vào màn hình: "Ông đây mặc cái gì không phải việc của cậu!" Xong xuôi Lý Thạc Mẫn trực tiếp bấm gửi đi, cậu thả người năm xuống khiến cái giường tầng cũ kĩ phát ra một tiếng "Két".
Đại khái là nửa phút sau, bên kia trả lời lại, Lý Thạc Mẫn vừa đọc đã thấy đầu mình muốn bốc khói lên ngùn ngụt.
"Haha, em có thể thử xem đây có phải là việc của tôi hay không."
Lần đầu đụng phải thứ người vô lại như thế,
Lý Thạc Mẫn tức đến bật cười, tâm tính phản nghịch trong người thoáng chốc bị kích thích, nghĩ nghĩ lại nhắn tin khiêu khích, "Tôi không chỉ mặc tiếp mà ngày mai còn phải đi mua thêm mấy bộ nữa, mười hai bộ đủ màu sắc mỗi ngày thay một bộ, cậu làm gì được tôi?"
Trả lời xong Lý Thạc Mẫn thấy trong lòng sung sướng hơn rất nhiều, cậu nằm ngửa vắt chéo chân ngâm nga ca hát, ngón trỏ còn đưa lên không trung ve vấy theo nhịp.
Lần này đại khái phải đến hơn hai phút bên kia mới hồi âm, Lý Thạc Mẫn nở nụ cười đắc ý cầm điện thoại lên xem, vừa đọc nụ cười trên mặt cậu lập tức cứng lại.
"Có thể XXX em"
Lý Thạc Mẫn sửng sốt vài giây sau đó quăng điện thoại qua một bên như ném một quả bom hẹn giờ, chẳng hiểu vì sao trước mắt cậu lúc này lại hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của Kim Mẫn Khuê trong hành lang ban sáng, Lý Thạc Mẫn chợt cảm giác bờ môi mình bắt đầu nóng lên, hai chân đang bắt chéo nhau như mất hết sức lực, trượt xuống nên mạnh vào ván giường, vang lên một tiếng "Rầm”" đinh tai nhức óc.
"Lý Thạc Mẫn..." Từ Minh Hạo nằm giường dưới đang ngủ ngon giấc bỗng liên tiếp phải chịu đựng đám tiếng động ồn ào phát ra từ giường của Lý Thạc Mẫn, cậu nghiến răng nghiến lợi gắt lên cảnh cáo, Lý Thạc Mẫn đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vùi mặt vào gối, Lý Thạc Mẫn vừa thẹn vừa giận, cậu bị tên côn đồ này làm cho tức tới nỗi đau cả ngực. Vừa nhằm mắt là lại nhớ ra hẳn ta là người mà Phác Liên thích, Lý Thạc Mẫn cảm thấy ngực còn đau đớn hơn, ánh trằng sáng trong lòng cậu sao lại chiếu lên một đống bùn nhão thế này.
Không được.
Lý Thạc Mẫn xoay người sang một bên, không thể cứ mặc kệ tên khốn kia tùy ý làm nhục mình như vậy được, phải nghĩ cách phản kích.
Chỉ là Lý Thạc Mẫn không hề có kinh nghiệm trong việc này, cậu ngẫm nghĩ một lúc bèn cầm điện thoại truy cập vào một diễn đàn khá nổi tiếng, thao tác cả buổi mới cho ra được một cái ID gọi là Cuộc Đời Bi Thảm, suy tư mãi mới đau đớn lập một chủ đề, tên là: Làm sao để trả thù tình địch trí mạng nhất?
Gửi xong, Lý Thạc Mẫn bò xuống giường đánh răng tiện thể bê thêm một chậu nước cho Từ Minh Hạo, lúc trở lại bài viết đã có không ít bình luận, Lý Thạc Mẫn nghĩ hóa ra trên đời cũng lắm người rảnh rỗi thật.
Vừa cầm ly nước lên vừa nhìn lướt qua một vài bình luận.
"Trí mạng? Giết người diệt khẩu?" - Lý Thạc Mẫn đảo mắt một cái, ông đây không có ngu như vậy, tự nhiên lại phải vào tù vì cái tên đó.
"Chủ post là nam hay nữ? Nếu nữ thì cứ dùng võ mồm thôi, càng đâm chọc vào chỗ đau càng tốt, nam thì phải xem tình huống."
Lý Thạc Mẫn tiện tay trả lời, "Xem tình huống thế nào?"
Người nọ lập tức hồi phục, "Cậu có đánh thắng được hắn không? Đánh được thì solo một trận cho tên kia biết mặt."
Lý Thạc Mẫn ngẫm nghĩ, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn thành thật trả lời, "Không đánh lại được..."
"Vậy cậu có đẹp trai hơn hẳn không? Có nhan sắc thì tìm cô khác xinh đẹp hơn rồi lượn qua lượn lại trêu tức họ."
"... "
"Vậy cậu giàu hơn hẳn chứ? Nếu có thì trực tiếp dùng tiền đập chết hẳn."
Lý Thạc Mẫn rất nghiêm túc suy nghĩ, bình thường Kim Mẫn Khuê có vẻ không mấy khi gây sự chú ý, nhưng buổi sáng nhìn bộ đồ kia của hắn ta là biết cũng cùng đẳng cấp với Văn Tuấn Huy rồi, chưa kể tên này còn ở phòng hai người nữa chứ.
"...."
"..." Lần này người bạn nhiệt tình kia đáp lại băng hẳn ba dấu chấm im lặng tuyệt đối, sau đó lại nói thêm, "Vậy cậu bị đá không phải rất hợp lý sao."
Mẹ nó, Lý Thạc Mẫn mắng một câu rồi thẳng tay xóa luôn bình luận kia, ông đến tìm phương pháp giải quyết chứ không phải mua bực vào thân. Tức giận kéo màn hình xuống dưới, đại đa số đều khuyên cậu đời thiếu gì gái xinh, Lý Thạc Mẫn nghĩ thầm: "Cái này tôi hiểu chứ, nhưng tên khốn kia không chịu buông tha tôi thì phải làm sao?”
Vừa đọc bình luận vừa đưa ly nước lên môi, đang kéo tới một bình luận nào đó Lý Thạc Mẫn trực tiếp phun thẳng ngụm nước trong miệng ra giường, cậu vội vàng bỏ điện thoại xuống giũ giũ gối rồi lau lau giường, Lý Thạc Mẫn lại một lần nữa cảm thấy nhân sinh quan của cậu tiếp tục bị đả kích.
"Bẻ cong hẳn." Một người có tên ID là 'M' bình luận như vậy.
Sau khi lau sạch giường chiếu, Lý Thạc Mẫn cầm điện thoại lên, xoắn xuýt thật lâu mới trả lời:
"..."
Người kia đáp lại trong tích tắc, "Sau đó đá hẳn."
Lý Thạc Mẫn vốn bị logic như thần này làm
dở khóc dở cười, chỉ có điều về sau bỏ điện thoại xuống suy tư càng nghĩ càng thấy cách này cũng khá thú vị đấy, mặc dù không biết trước kia Kim Mẫn Khuê thế nào, nhưng cậu cũng đã từng nghe nói qua một vài tin đồn về hẳn rồi, chỉ là bao năm qua cậu chưa từng nghe phải tin gì có liên quan đến tình sử của Kim Mẫn Khuê. Hơn nữa xét theo hành vi kì quái mấy ngày này của tên kia, nói không chừng Kim Mẫn Khuê cũng có chút khuynh hướng này cũng nên, nếu quả thật như vậy chỉ cần bẻ cong hẳn, khiến hẳn ta sỉ mê mình, tiếp đó đá cho một vố thật đau, ôi nghĩ thôi mà cũng thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ, Lý Thạc Mẫn tự đắc trong lòng, nếu dùng sức hút có thể chỉnh phục cả nam lẫn nữ của cậu thì chuyện này tính ra cũng không khó lắm đâu, ngoại trừ việc phải hi sinh chính mình một chút vì phải nhìn cái bản mặt đó mỗi ngày thì không còn vấn đề gì cả, chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt cao ngạo của Kim Mẫn Khuê trở nên suy sụp, Lý Thạc Mẫn nhìn màn hình điện thoại đã tối đen bắt đầu cười săng sặc.
Về sau khi Từ Minh Hạo biết rõ động cơ của Lý Thạc Mẫn chỉ biết đưa tay chỉ vào trán thắng bạn cả buổi không nói ra lời, cuối cùng mắng "Nói mày ngây thơ mày lại còn dỗi, tự biến mình thành đứa ngu xuẩn!"
"Nhìn gì mà chăm chú thế?" Văn Tuấn Huy tắm xong đã thấy Kim Mẫn Khuê ngồi trước máy tính, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu xa. Văn Tuấn Huy vừa lau tóc vừa đi qua, nhìn thấy nội dung trên màn hình không nén nổi kinh ngạc, "Mày được lắm, mày còn giám sát cả điện thoại của cậu ta hả?"
Kim Mẫn Khuê tháo kính xuống, ung dung đẳng xuất khỏi tài khoản diễn đàn, đóng cửa số trình duyệt, từ chối trả lời câu hỏi của Văn Tuấn Huy, chỉ nói, "Tao nói rồi, phải kích thêm một chút mới được."
Văn Tuấn Huy cười vỗ vai Kim Mẫn Khuê, nhớ tới trước kia Kim Mẫn Khuê hình dung Từ Minh Hạo như một con hồ ly, đầu óc suy nghĩ rất linh hoạt. Bây giờ trong mắt Văn Tuấn Huy ấy mà, nếu như coi Từ Minh Hạo là hồ ly, vậy thì Lý Thạc Mẫn nhất định là một con thỏ, cái kiểu mà bị bán đi còn đếm tiền hộ người ta đó.
...*Còn tiếp*....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT