“Không có thì không có, ngày mai mua lại là được.” Thịnh Hạ vò đầu rồi ngồi dậy, trong lòng nói nam thần còn quan trọng hơn bong bóng nhiều.
Nhìn ra những lời cô chưa nói hết, Lăng Trí mang tâm tình tốt sửa sang tóc giúp cô: “Mệt chưa?”
Lúc này Thịnh Hạ còn rất hưng phấn, lắc đầu nói: “Anh mệt rồi sao?”
Lăng Trí đã sớm mệt rồi, nhưng…
Nhìn lên thời gian, lúc này còn chưa đến 11 giờ, mắt anh hơi lóe, cười một chút rồi nói: “Không, chúng ta xem TV một lát rồi đi ngủ.”
Lăng Trí đặt một phòng ở trêи lầu, Thịnh Hạ không muốn rời xa anh nhanh như vậy nên vội gật đầu, nói: “Được!”
Hai người tắt đèn mở TV, tìm một bộ phim hài để xem, bất tri bất giác cũng đã qua 1 tiếng.
Lăng Trí nhìn thời gian, không tiếng động đứng lên: “Anh đi WC.”
Thịnh Hạ đang ôm bụng ngã lên mép giường vừa cười vừa lau nước mắt, nghe vậy cũng lơ đãng trả lời.
Lăng Trí cong khóe môi, không đi đến nhà vệ sinh mà nỏ tiếng ra ngoài.
Bộ phim chiếu đến hơn 10 phút cuối cùng, cũng không còn hài hước như trước nên Thịnh Hạ xoa cái bụng đau vì cười lại. Sau đó mới chậm chạp nhận ra… nam thần đi vệ sinh thật lâu…
Cô chớp chớp mắt, vừa định mở miệng gọi anh thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, có người đẩy một cái bánh kem xinh đẹp, ôm một bó hoa hồng diễm lệ đi đến.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc Nhiệt Nhiệt của anh sinh nhật vui vẻ…”
Giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên, ở dưới ánh nến, khuôn mặt lạnh lùng của anh được tô thêm màu ấm, có vẻ dịu dàng lại như mộng.
Thịnh Hạ: “…”
Bây giờ trong đầu Thịnh Hạ chỉ có ba chữ: Ôi trời ạ!!!
Cô trợn to mắt nhìn anh, một lúc sau mới hét toáng lên rồi nhảy dựng, nhanh như pháo mà nhào vào trong ngực anh.
Lăng Trí cười ôm lấy cô, bàn tay to xoa xoa đầu cô, đưa hoa hồng đỏ trong tay vào trong lồng ngực cô: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
Thịnh Hạ chôn trong lồng ngực anh mà không nói gì, hơn nửa ngày mới ngước đôi mắt lưng tròng, nói năng lộn xộn: “Sao anh lại… anh chuẩn bị lúc nào? Em… không được rồi bây giờ em đang rất vui, vui đến không thở nổi…”
Lăng Trí bị cô chọc cười, cúi đầu hôn cô một cái rồi nói: “Thôi nến ước trước đi, nếu không lát nữa cháy rụi hết đấy.”
“A…” Thịnh Hạ hít một hơi thật sâu ổn định tâm trạng kϊƈɦ động, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với anh: “Dạ!!!”
Cô buông hai tay đang ôm chặt lấy anh, quay đầu nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, vô cùng nghiêm túc mà ước một điều ước, sau đó mới thổi tắt nến.
“Em ước điều gì vậy?”
Lăng Trí đi đến bên cạnh mở đèn trong phòng ra, Thịnh Hạ ôm hoa mà cười ngây ngô rồi lắc đầu: “Nói sẽ không linh, không thể nói.”
Lăng Trí cũng không ép cô, đôi mắt thoáng nhìn lên chiếc bánh kem, nói: “Vậy chúng ta ăn bánh kem trước nhé?”
“Được!” Thịnh Hạ vùi khuôn mặt nhỏ vào hoa hồng rồi hít một hơi thật sâu, sau đó mới lưu luyến không thôi mà đặt bó hoa nhìn như thô tục như lại không thể nào thay thế được trong tình yêu đặt lên bàn trà.
Lăng Trí cầm đưa dao nhỏ cạnh bánh kem cho cô, Thịnh Hạ xoay người, không nhận mà chị đỏ mặt sáng mắt nói: “Chúng ta cùng cắt được không?”
Lăng Trí cười: “Được.”
Anh nắm chặt hai tay cô, hai người cùng cắt xuống, kết quả…
“Ôi, sao lại không cắt được nữa rồi?” Thịnh Hạ nghi ngờ nhìn chiếc bánh kem đã cắt xuống phân nửa, theo bản năng dùng mũi đao đẩy những thứ ở trêи ra thì nghe thấy một tiếng vang kì quái. Cô ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại: “Trong bánh kem này giấu đồ gì ư?”
Lăng Trí mỉm cười không nói.
Thịnh Hạ vui không chịu được, vội lại gần mà đào lên thật cẩn thận, cuối cùng đào ra được một hộp nhựa hình chữ nhật được gói trong bọc trong suốt.
Mà trong hộp nhựa kia có hai cái hộp màu hồng, một lớn một nhỏ.
“Đây… những thứ này là cái gì vậy?” Thịnh Hạ cầm hai cái hộp này, giống như người đang đào kho báu mà trong lòng tràn ngập vui mừng cùng chờ mong.
“Chẳng phải mở ra xem thì biết sao.”
Toàn bộ tâm trí của Thịnh Hạ đều đặt lên hai cái hộp hông này, hoàn toàn không chú ý lỗ tai của Lăng Trí cũng đỏ lên một chút, cơ thể cũng vì bối rối mà hơi căng cứng. Cô nhìn hộp lớn rồi nhìn sang hộp nhỏ, cuối cùng mới hít sâu rồi chọn mở hộp lớn trước.
Ngay lúc âm thanh mở hộp vang lên, Thịnh Hạ ngây ngẩn cả người.
Ở phía trong vậy mà lại là đồng hồ tình nhân kiểu nữ mà cô cực kì thích nhưng lại không thể mua được.
Thịnh Hạ há miệng, chỉ cảm thấy trái tim mình đã muốn nhảy ra ngoài: “Sao anh lại biết thương hiệu này có đồng hồ tình nhân? Anh… anh mua ở đâu vậy? Em đã đi hỏi rất nhiều cửa hàng, bọn họ nói khắp cửa hàng trong cả nước cũng không còn hàng nữa…”
Vui mừng như thế khiến cô có cảm giác không thể kiềm chế nỗi, cô vừa cười vừa không kìm được mà muốn rơi nước mắt, cố gắng kìm nén mới không khiến nước mắt trào ra.
Sao anh lại tài giỏi như vậy, tốt như vậy chứ.
Thấy cô vui vẻ thành như vậy thì khóe miệng của Lăng Trí cũng không nhịn được mà cong lên. Anh trả lời đơn giản vấn đề của cô một chút rồi mới nắm chặt đôi tay, như không chút để ý mà nói: “Mở tiếp cái hộp nhỏ xem?”
Thịnh Hạ sợ chính mình không hold được quá nhiều sung sướиɠ như thế, vội lắc đầu mà nói: “Đợi chút hẵng xem đợi chút hẵng xem, em cứ thong thả trước vậy.”
Lăng Trí: “…”
Thôi được rồi.
Lăng Trí hơi nâng người ngồi lên ghế lần nữa, nhìn như thong dong mà ngồi kia đợi trong chốc lát, mới lại hỏi cô: “Được chưa?”
Hình như nam thần rất chờ mong cô mở cái hộp nhỏ kia ra, Thịnh Hạ khó khăn lắm mới giữ nhịp tim đập lại bình thường cũng lại rối loạn rồi.
“Lúc trước đã đồng ý với em, chờ đến lúc sinh nhật em thì anh sẽ nói cho em biết… từ khi nào anh bắt đầu có suy nghĩ không an phận với em. Bây giờ anh sẽ thực hiện lời hứa.”
Tiếng cười trầm thấp của chàng trai đột nhiên xuyên qua tiếng tim đập bịch bịch mà truyền đến lỗ tai cô, Thịnh Hạ ngẩng đầu theo bản năng, liền thấy không biết anh biến bó hoa hồng trắng từ chỗ nào ra trong tay, quỳ một gối trước người cô.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn mặt anh, trong đầu vừa trống rỗng lại đột nhiên có cảm giác toàn thế giới đã biến mất, chỉ có một mình anh ở đây.
“Bạn học Thịnh Nhiệt Nhiệt, thật ra anh đã có ý nghĩ không an phận từ rất sớm với em, cụ thể là khi nào thì anh cũng không nói được nhưng từ đêm em ăn sinh nhật Đằng Đằng và Duyệt Duyệt, lúc em uống say anh đưa em về nhà thì anh đã muốn hôn em.” Lỗ tai Lăng Trí dưới ánh đèn càng thêm đỏ mấy phần, sống lưng cũng càng thẳng tắp. Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Ngoài ra anh đã từng nói, chờ tới sinh nhật em anh sẽ nói cho em một bí mật. Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, bí mật kia chính là… anh vốn chuẩn bị hôm sau khi tiệc chia tay kết thúc sẽ thổ lộ với em, không ngờ tối chia tay kia đã bị em tranh trước…”
“…”
“??!!”
Thịnh Hạ ngốc một lát, sau đó mới nhảy dựng lên: “Cái gì?!”
Vốn dĩ Lăng Trí không muốn cười nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của cô lại như bỏ lỡ mấy chục tỉ thì không nhịn được.
Nụ cười này, dây cung đã căng chặt không được tự nhiên trong lòng cũng nới lỏng ra. Thịnh Hạ cũng giật mình rồi lấy lại tinh thần, ôm khuôn mặt hồng hồng kêu lên: “Trời ơi đều do Hà San San kia, em… em bị thua thiệt lớn rồi!”
Lăng Trí vừa nhịn cười vừa bóp tay cô: “Cho nên bây giờ anh bổ sung thêm cho em, em đừng ngắt lời, ngồi xuống nghe anh nói.”
“A… vâng.” Nhận ra nam thần đây là muốn chính thức thổ lộ với mình, Thịnh Hạ mặt đỏ tim đập, nhanh chóng ngồi xuống.
Lăng Trí bị cặp mắt sáng đến tỏa hơi nóng của cô nhìn đến nóng cả mặt, nhưng nghĩ đến việc đã ở bên nhau lâu như vậy mà anh còn chưa từng nghiêm túc thể hiện tình cảm của mình cho cô, anh lại cố gắng kéo căng.
“Anh thích em, Nhiệt Nhiệt. Anh muốn nói cho em biết, mặc kệ tương lai dù tách nhau mấy năm, cách nhau rất xa thì hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng trong lòng anh đều vĩnh viễn là em.” Anh nói xong liền lấy chiếc nhẫn nữ có khắc tên mình trong hộp nhỏ: “Anh nguyện dùng nửa đời còn lại để hứa với em, không biết em có nguyện ý hay không?”
“Nguyện ý nguyện ý nguyện ý!” Nước mắt nghẹn đã lâu cuối cùng cũng không kìm nổi nữa, Thịnh Hạ “Oa” một tiếng nhào vào lồng ngực Lăng Trí, tay nhỏ vội vã đoạt lấy chiếc nhẫn nữ trong tay anh mà đeo vào ngón giữa tay trái của mình. Sau đó không đợi Lăng Trí phản ứng, lại cầm lấy chiếc nhẫn nam có khắc tên cô, nhanh chóng đeo lên tay phải của anh.
Lăng Trí vốn dĩ muốn tự mình đeo cho cô: “…”
Thôi vậy.
Anh dở khóc dở cười mà cúi đầu, thấy cô ôm chặt anh mà khóc hu hu không ngừng, không nhịn được mà nở nụ cười: “Ngốc quá, người không biết sẽ cho là anh bắt nạt em đấy.”
“En… em chỉ thấy vui quá, vui đến nỗi không biết phải làm gì mới tốt…” Thịnh Hạ rất ngượng nhưng lại cảm thấy mình vô cùng sung sướиɠ, một lúc lâu sau mới tu quẫn mà lau mặt nói, “Thật xin lỗi, em… em không cố ý khóc.”
Lăng Trí không thích cô nói những lời xa lạ đó với mình, cúi đầu xoa xoa khuôn mặt của cô rồi nói: “Về sau không được phép nói xin lỗi với anh, cũng không cho nói cảm ơn anh nữa.”
Tầm mắt lơ đãng đảo qua chiếc nhẫn trêи tay mình, trong lòng cô không khỏi ngọt ngào, thân thể mềm mại vô thức ngã vào ngực anh, ngoài miệng cũng không nhịn được mà cứng lên: “Nếu như… nếu vừa rồi em nói không muốn thì anh sẽ làm thế nào?”
Hả? Lăng Trí nhướng mày, cúi đầu cắn môi cô rồi cười một cái: “Việc này không phải do em quyết định.”
Thịnh Hạ vừa cười vừa trốn nhưng vẫn không thể tránh khỏi, bị nam thần đè xuống hôn đến nỗi mềm thành một vũng nước.
***
Tuy rằng người bị “bắt nạt” là Thịnh Hạ nhưng cuối cùng Lăng Trí vẫn là người chạy trối chết.
Bởi vì… nếu tiếp tục thì anh sẽ không chịu được mà hóa thân thành sói.
Nhìn bóng lưng nhếch nhác khó gặp của anh, Thịnh Hạ đỏ mặt cười ngây ngô vài tiếng, một lúc sau mới ngượng ngùng lại ngọt ngào mà sửa sang lại chiếc váy bị chàng trai làm nhăn lại, nhảy xuống giường đi đánh răng.
Bởi vì ngủ trễ nên hôm sau Thịnh Hạ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, Lăng Trí cũng khó có được thời gian nửa ngày để nghỉ ngơi.
Sau khi hai người chuẩn bị tinh thần thì giữa trưa đi ăn một bữa tiệc hải sản xa hoa, sau đó Lăng Trí dẫn Thịnh Hạ ra ngoài chơi.
Thành phố S là thành phố du lịch, có rất nhiều phong cảnh nhưng Lăng Trí chỉ còn nửa ngày nghỉ, không thể nào dẫn Thịnh Hạ đi đến từng nơi được, đành phải chọn hai trong số đó.
Thịnh Hạ không ý kiến, đối với cô mà nói, chỉ cần có thể ở bên anh thì đi đâu cô cũng vui vẻ.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào mà trải qua một buổi chiều ngắn ngủi nhưng lại vô cùng tốt đẹp, buổi tối lại nhàm chán xem phim với nhau, còn đến bể bơi khách sạn không mái ngồi trong chốc lát, ngắm sao một lát mới lưu luyến không thôi mà nói ngủ ngon, từng người về phòng ngủ.
Ngày hôm sau Lăng Trí cũng bắt đầu công việc.
Thịnh Hạ muốn ở lại với anh nhưng lại sợ mình sẽ làm anh phân tâm, suy nghĩ rồi quyết định về nhà trước.
Lăng Trí cũng sợ cô ngủ một mình ở khách sạn sẽ nhàm chán nên dành chút thời gian vào chiều hôm nay để đưa cô đến sân bay. Hai người hôn nhau ở sân bay, sau đó Thịnh Hạ mới lên máy bay về nhà.
Mấy ngày sau, cuộc sống lại trở về như cũ, mãi đến khi mọi người lục tục nhận được thư thông báo trúng tuyển, Thịnh Hạ mới phát hiện kì nghỉ hè đã đi đến hồi kết rồi.
Hơn 7 ngày nữa thì trường của bọn họ cũng khai giảng rồi.
Nhận ra điều này nên trong lòng Thịnh Hạ có chút hoảng loạn. Cũng may đúng lúc này, Lăng Trí đã trở lại sau khi hoàn thành công việc ở chỗ Trần Lập.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, trái tim cô cũng bình tĩnh lại. Lại nghĩ tới Dư Xán nói trường học cô ấy hai ngày sau đã khai giảng, cô suy nghĩ rồi bàn bạc với Lăng Trí: “Nếu không trước lúc khai giảng, mọi người chúng ta ăn một bữa cơm tụ hội với nhau đi? Trường của Xán Xán cũng cách chúng ta rất xa.”
Tuy Dư Xán không thi đến ngoại thành nhưng trường học của cô ấy ở thành phố J cách thành phố của họ cũng không gần, hơn nữa bây giờ cô ấy muốn ra mắt để sau này thành minh tinh, do đó cơ hội lén lút tụ hội với bạn sẽ càng ít. Còn Đường Kình, tuy cậu ta thành công thi đậu Khoa Đại, thành đàn em của chị Nhiên Nhiên nhà cô nhưng Khoa Đại cách Nam Đại rất xa. Cho dù Lăng Trí ở cùng thành phố với cậu ta thì cũng không thể nào gặp mặt mỗi ngày như lúc trước được.
Lăng Trí không có dị nghị, lập tức gọi điện cho Đường Kình.
Thật ra Thịnh Hạ còn nghĩ tới Kim Trác Văn, cậu được trúng tuyển vào Đại học Y thành phố bên cạnh, sau này chắc sẽ trở thành một bác sĩ. Nhưng suy nghĩ một hồi thì cô cũng bỏ đi suy nghĩ muốn gọi cậu ta, miễn cho cậu tới nhìn cô và Lăng Trí ở bên nhau sẽ thấy xấu hổ hay thậm chí là khổ sở.
Bạn cùng bàn là một nam sinh rất tốt, hi vọng sau này cậu ấy có thể có hạnh phúc của riêng mình.
Nghĩ vậy, Thịnh Hạ cũng gọi cho Dư Xán.
Tuy rằng còn trong giai đoạn thi đấu nhưng không phải ngày nào Dư Xán cũng bận, sau khi nhận được điện thoại cũng sảng kɧօáϊ nói thời gian, còn thuận tiện chỉ thêm vài món ăn.
Bên Đường Kình cũng tỏ vẻ việc đặt quán cứ giao cho cậu.
Chuyện này cũng được định ra như thế.
Chạng vạng hôm sau, mọi người gặp mặt ở một khách sạn năm sao dưới trướng của Đường thị.
Mà việc khiến Thịnh Hạ kinh ngạc chính là Kim Trác Văn cũng tới, là do Đường Kình người luôn không hợp với cậu ta gọi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT