Giống như một diễn viên đang nhập vai, Minh Dao đã hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí do Kỳ Tự dẫn dắt, nhưng người nọ đã sớm thoát vai, thậm chí còn trêu chọc cô.

Ngay lập tức Minh Dao vừa thẹn vừa bực.

Đúng vậy, tại sao cô lại đỏ mặt chứ?

Tại sao cô lại đỏ mặt với công cụ người!

“Anh mới đỏ mặt đấy!”

Minh Dao cựa quậy muốn đứng lên rời đi ngay lập tức, nhưng Kỳ Tự đã nhanh chóng kéo cô lại, ngừng một chút, giọng nói trầm thấp như mê hoặc.

“Bây giờ anh đã trở về, điệu nhảy kia, có thể nhảy lại lần nữa không?”

Còn dám nhắc đến điệu nhảy đó?

Lúc ấy ra sức nhảy như vậy cũng không thấy anh khen một câu, bây giờ có hứng thú thì lại muốn bổn tiểu thư nhảy nữa sao?

Công cụ người như anh yêu cầu quá nhiều.

Minh Dao vẫn còn tức giận vì chuyện đỏ mặt, bất mãn đẩy Kỳ Tự ra: “Không”.

Từ phòng làm việc chạy về phòng ngủ, Minh Dao gục đầu xuống giường và dùng chăn bông quấn chặt lấy mình.

Trái tim còn đập thình thịch.

Cô nhắm mắt lại, vẫn không quên được khoảng khắc khi nãy Kỳ Tự ép sát mình.

Đã lớn như vậy rồi, nhưng Minh Dao chưa từng trải qua cảm giác bùng nổ mãnh liệt trong lòng ngực như vậy.

Minh Dao xoay người nhìn lên trần nhà, bực bội vò vò mái tóc dài của mình.

Người đàn ông này thật đáng ghét.

Cô lại mở kịch bản ra, tìm một loạt từ đầu đến cuối, phát hiện Cố Viễn chưa bao giờ chủ động trêu chọc Lâm Vân Vân như vậy.

Cho nên sao Kỳ Tự lại thế này, sao đi công tác về lại bạo dạn đến vậy?

Chẳng lẽ do lần trước mình chủ động gọi video đã mang đến sự dũng cảm và tự tin cho anh ấy?

Đang phỉ báng mãnh liệt trong lòng, đột nhiên Kỳ Tự đứng bên ngoài gõ cửa, gọi cô: “Minh Dao”.

Mi tâm Minh Dao nhảy dựng lên, lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Lúc cô vào phòng đã quên đóng cửa, cứ như vậy Kỳ Tự đứng bên cạnh cửa nhìn màn biểu diễn đi vào giấc ngủ thần tốc của Minh Dao, bất chợt buồn cười.

“Giày còn chưa cởi”.

Minh Dao: “……..”

Tiếp tục giả chết.

“Anh đi trước, em nghỉ ngơi sớm một chút”.

Minh Dao vẫn không lên tiếng, chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì mới mở mắt ra, bước xuống giường.

Kỳ Tự đi rồi.

Căn phòng rộng lớn cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Minh Dao từ từ ngồi xuống ghế sofa, ôm gối dựa ngồi ngẩn người, rồi mới xoa đầu thừa nhận một chuyện.

Từ trước đến nay, nơi này chưa bao giờ ồn ào.

Chỉ là anh vừa đến, nhịp tim Minh Dao đã đập loạn xạ.

Có phải vì buổi quay thử đang đến gần, bản thân mình lại bị áp lực quá lớn, và cảm giác nhập vai quá mạnh dẫn đến nên mới như vậy không.

Mỗi ngày cô đều nỗ lực biến mình trở thành Lâm Vân Vân, cảm nhận cảm xúc của cô ấy, và yêu Cố Viễn bằng cả trái tim.

Cho nên cô đỏ mặt với Kỳ Tự, thật ra là Lâm Vân Vân đỏ mặt với Cố Viễn phải không?

Minh Dao cũng không phân biệt được.

Cô cảm thấy hai má nóng bừng, muốn đi mở tủ lạnh lấy một chai nước để bình tĩnh, lại thấy trên tủ lạnh dán một tờ giấy.

Là Kỳ Tự để lại.

[6h chiều mai muốn hẹn Minh tiểu thư đến buổi hoà nhạc, có thể nể mặt không?]

Minh Dao giựt tờ giấy xuống, không tự chủ được mà cong môi, “Coi như anh còn có lương tâm”.

Nét chữ của Kỳ Tự rất đẹp, tuy rằng qua loa, nhưng dáng chữ và nét bút đều rất uyển chuyển và uy lực, cũng giống như con người của anh vậy, nhìn lãnh đạm, nhưng thật ra khí chất bên trong rất mạnh mẽ.

Minh Dao nhìn nhìn, bỗng phát hiện mình lại bắt đầu cười ngây ngô trong vô thức.

Cô ra sức vỗ vỗ mặt.

Vị thế thân này cô đang làm gì vậy?

Sao cô lại bắt đầu như vậy nữa rồi.

Cô chộn rộn cái gì chứ? Tỉnh táo một chút đi!

Nghĩ như vậy, Minh Dao lập tức vo tròn tờ giấy một cách nghiêm túc rồi ném vào sọt rác.

Nhưng nếu lần này Kỳ Tự đã chủ động hẹn gặp, đương nhiên Minh Dao không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Thời gian trải nghiệm của cô không còn nhiều, cô nhất định phải trải nghiệm cho xong cốt truyện còn lại nhanh một chút.

Trước khi Kỳ Tự trở lại, Minh Dao đã ghi chép tóm tắt những cảm xúc thăng trầm mấu chốt nhất còn sót lại trong kịch bản, theo thứ tự –

Lâm Vân Vân bị xem nhẹ khi nhập viện

Lâm Vân Vân giả bộ ngoại tình khiến 2 người chiến tranh lạnh

Cố Viễn thất hẹn vào ngày sinh nhật

Cuối cùng là, bạch nguyệt quang của Cố Viễn xuất hiện trở lại, hai người làm hoà, Lâm Vân Vân bị chia tay.

Dù đã đọc rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc đến đoạn chia tay này, tim Minh Dao vẫn nhói một chút.

Lúc trước Minh Dao vẫn luôn cảm thấy nhân vật Lâm Vân Vân này thật ngu xuẩn và không có chủ kiến, bị chia tay cũng là một chuyện đáng mừng khi đã có thể thoát khỏi biển đau khổ, cô không thể hiểu được tại sao nhân vật này phải thống khổ, chứ đừng nói là yêu thương cô ấy.

Nhưng bây giờ cô đã có thể get được.

Một tấm chân tình bị chó ăn, đẩy lên người ai thì cũng sẽ đau khổ.

Cô thở dài, chìm vào suy nghĩ sâu xa sau khi nhìn thấy bốn điểm thông tin quan trọng được tóm tắt lại này.

Vậy dựa theo trình tự, làm thế nào để sinh bệnh nhập viện?

Không lẽ phải làm cho mình thật sự bị bệnh mới cảm nhận được?



Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để dọn nhà.

Cô đã tìm thấy một ngôi nhà mới gần phim trường, hôm qua Kỳ Tự cũng đã trở về, vừa lúc trả lại phòng 2808 cho anh.

Minh Dao thu dọn hành lý và gọi điện thoại cho dì Lý chủ nhà, xác định bà có ở nhà, cô mới tự mình đi qua.

Lần trước là vì Quản Tinh Địch trở về hỗ trợ, trên đường lại gặp được Kỷ Mộc Dương, cô bạn thân lại tác hợp quá mức nhiệt tình, mấy chuyện trùng hợp cứ va vào nhau, dẫn đến hàng loạt chuyện sau đó.

Cho nên lần này Minh Dao không nói với ai, tự mình lặng lẽ gọi một chiếc xe qua.

Nói đến thì Minh Dao cảm thấy mình rất may mắn, một ngày nọ khi đang duyệt web, Minh Dao thấy được quảng cáo cho thuê của dì Lý, mọi điều kiện đều đáp ứng nhu cầu của cô, giống như vì cô mà chuẩn bị vậy.

Môi trường tốt hơn chỗ lần trước, chỗ ở rộng hơn, là toà nhà chung cư mới, có thang máy duy nhất gần phim trường.

Hơn 10h, Minh Dao mang theo 2 valy hành lí gõ cánh cửa đang mở, dì Lý chủ nhà đã sớm chờ, thấy cô đến liền nhiệt tình nói:

“Tới rồi, tôi đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ, cô xem còn cần gì nữa không?”

Minh Dao nhìn khắp 4 phía, hài lòng đến không thể hài lòng được nữa.

Chỉ là dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lo lắng hỏi: “Dì này, chỗ này có chuột không?”

Dì Lý cười nói: “Yên tâm, phòng của tôi là phòng mới, hơn nữa tiên sinh cậu ấy……”

Minh Dao: “Dạ?”

Dì Lý chớp mắt, lập tức giải thích nói: “Ý tôi là, tiên sinh nhà tôi luôn chú ý đến chuyện vệ sinh, cho nên cô có thể yên tâm, đừng nói là chuột, một con ruồi cũng không thể nhìn thấy”.

Minh Dao gật đầu: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi”.

Tiễn dì Lý đi, Minh Dao bắt đầu sắp xếp lại phòng.

Lần này cô đã nếm được một bài học, đem quyển nhật ký quan trọng nhất cất vào trong tủ đầu giường, khoá chặt lại.

Một mình bận trước bận sau, lúc dọn dẹp xong đã là 5h chiều.

Minh Dao gửi cho Kỳ Tự một định vị — [em đã chuyển đi rồi, đừng đến khách sạn tìm em]

Mười mấy giây sau, Kỳ Tự trả lời — [được]

Chậc.

Thật đúng là một chút ngạc nhiên hay lưu luyến đều không có.

Thái độ thản nhiên này khiến Minh Dao có chút khó chịu, lập tức lấy đi quả dưa hấu ngọt ngào vốn dĩ muốn chiêu đãi Kỳ Tự, đồng thời cũng huỷ bỏ kế hoạch muốn mời anh lên nhà ngồi một chút.

Đương nhiên, trừ khi anh cầu xin tôi.

Đúng 6h, Kỳ Tự gọi đến.

“Anh đang đứng dưới chung cư của em”.

Minh Dao: “Oh”

Tiếp theo bắt đầu chờ anh ta hỏi mình — em ở toà mấy phòng mấy? Anh có thể lên được không?

Nhưng mà không có.

Kỳ Tự nói: “Em có thể đi xuống”.

Minh Dao: “……”

Có thể, có thể cái đầu anh đó.

Cao quý lạnh lùng như vậy, quay đầu lại tôi sẽ dán một tờ giấy trước cửa — [Không cho Kỳ Tự và chó vào]

Sau đó gạch bỏ chữ chó, để anh ta mở to 2 mắt thấy rõ địa vị của mình còn không bằng một con chó.

Cứ làm như vậy!

Minh Dao tức giận chửi thầm suốt từ nhà đến xuống dưới lầu, ngồi vào trong xe Kỳ Tự, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Nghe buổi hoà nhạc gì thế?”

Kỳ Tự đưa cho cô một danh sách chương trình, Minh Dao hững hờ liếc mắt, bỗng nhiên sửng sốt.

Buổi trình diễn dương cầm của Clyde?

Minh Dao há to miệng, nhìn về phía Kỳ Tự: “Dương cầm?”

Kỳ Tự vừa lái xe vừa nói, “Giọng điệu của em, là thích hay không thích?”

Minh Dao: “…….”

Tôi thích hay không thì có quan trọng đâu.

Không phải anh thích là được rồi sao.

Mỗi ngày trong nhà hát có nhiều buổi trình diễn như vậy, tại sao nhất định phải đến nghe buổi độc tấu dương cầm chứ?

Vì sao hết lần này đến lần khác đều là dương cầm?

Anh rất nhớ cô ấy phải không? Nhất định hai người đã từng đi cùng nhau phải không? Cho nên bây giờ đưa tôi đi chung để ôn lại cảnh tượng này, tìm chút hồi ức cho riêng mình phải không?

Tâm tình đột nhiên down không thể giải thích được, tất cả sự hưng phấn trước khi ra cửa đều tan biến.

Cô ném danh sách chương trình qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

Kỳ Tự lập tức cảm thấy Minh Dao có điều gì đó không ổn, cho xe chạy chậm lại, hỏi: “Sao vậy?”

Minh Dao ngừng một chút, sau đó quay lại nhìn anh cười tủm tỉm: “Không sao”

Kỳ Tự: “……….”

Nụ cười này thoạt nhìn thật ảm đảm, không phải thật lòng.

“Thật sự không sao?”

“Lái xe đừng nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm đừng lái xe”.

“……….”

Nghi ngờ có phải mấy ngày đặc biệt của con gái lại đến nên cảm xúc khó định hay không, Kỳ Tự rất có mắt nhìn mà ngậm miệng lại.

Minh Dao một mình lạnh lùng trong chốc lát, vẫn là nhịn không được mà thở dài trong lòng.

Quên đi.

So đo làm gì, đây không phải là cuộc sống hằng ngày của một thế thân sao, cùng anh tưởng nhớ về bạch nguyệt quang, vốn cũng là nghĩa vụ của thế thân cô mà.

Dương cầm hay đàn nhị thì có ý nghĩa gì chứ, dù sao cũng chỉ là tự mình đi nghe một buổi hoà nhạc cô đơn.

Hai lần trì hoãn, cuối cùng cũng sẽ hoàn thành suôn sẻ vào tối nay.

Trong kịch bản, Lâm Vân Vân và Cố Viễn đi nghe nhạc là lúc họ vừa quen biết nhau, Lâm Vân Vân đầy tò mò và ái mộ Cố Viễn, cô ấy đánh giá cao sự quyến rũ và tài năng của anh ta. Vì vậy, khi Cố Viễn bắt đầu theo đuổi Lâm Vân Vân, dường như cô ấy không cần nghĩ ngợi liền rơi vào cạm bẫy của anh ấy.

Tại buổi hoà nhạc, Lâm Vân Vân như một thiếu nữ mới biết yêu, vẫn luôn nhìn trộm Cố Viễn.

Minh Dao không ngờ rằng mình cũng giống vậy.

Chỉ là khi Lâm Vân Vân nhìn Cố Viễn, ánh mắt của cô ấy tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng cô thì khác, phần thân trên của cơ thể hoạt động như một người trinh sát, mở to đôi mắt Carslan (1), quan sát biểu hiện của Kỳ Tự trong ánh sáng mờ ảo từ mọi góc độ.

(1): Carslan là một hãng mỹ phẩm nổi tiếng của TQ, slogan của họ là làm cho mắt to tròn, mi dài cong vút, khởi nguồn do Thái Y lâm khiến cho hãng này nổi tiếng. Đôi mắt Carslan ý chỉ những đôi mắt to long lanh với hàng mi cong vút.

Cô muốn nhìn xem trong mắt anh có toát ra cảm xúc bi thương khi gặp phải chuyện tức cảnh sinh tình như vậy không.

Hoặc là hai mắt đẫm lệ mông lung khi nghe thấy giai điệu quen thuộc nào đó.

Trong suốt buổi hoà nhạc, Minh Dao không nghe một nốt nhạc nào.

Màn trình diễn kết thúc, Kỳ Tự cũng không vội vàng đứng dậy, đợi đến khi mọi người xung quanh đi hết rồi, mới xoay người hỏi.

“Mặt anh có gì đẹp lắm sao”.

Minh Dao: “Cái gì?”

Kỳ Tự nghiêng người áp sát lại, hơi thở ấm áp nhàn nhạt phả vào mặt cô, “Tại sao cả đêm đều nhìn anh?”

…… Minh Dao trở tay không kịp, lúng túng che giấu nói, “Đừng có tự mình đa tình, ai nhìn anh, em nhìn cô gái xinh đẹp bên kia được không?”

“Phải không.” Nhìn Minh Dao vài giây, Kỳ Tự nhẹ nhàng cười: “Sao anh vẫn cảm thấy người xinh đẹp nhất đang ngồi cạnh anh nhỉ”.

Minh Dao: “………”

Lại thả thính.

Vừa mới nhớ nhung bạch nguyệt quang xong, lập tức quay sang trêu ghẹo mình mà mặt cũng không đổi sắc, Cố Viễn phải gọi anh một tiếng anh trai đó.

Người này đi công tác 8 ngày hẳn là đi học kiểm soát sắc mặt rồi.

Minh Dao không cảm kích, khẽ hừ nhẹ: “Đứng lên nào, đi về thôi”.

Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe của rạp hát không bao lâu, Điền An Ni gọi điện thoại đến.

“, chuẩn bị một chút, lát nữa ảnh của em xuất hiện trên hot search, không cần kinh ngạc, cũng không cần giải thích bất kì nội dung gì, có lẽ tiêu đề sẽ làm em có chút xấu hổ, nhưng tin chị, chỉ là kịch bản làm nóng để chuẩn bị cho hình ảnh của em thôi”.

Minh Dao nghe xong ngẩn ngơ: “Ngay bây giờ?”

“Đúng vậy, nhất định phải nhớ những gì chị nói, bất kể là ai hỏi em về chuyện trên hot search cũng đừng trả lời, cứ nói không biết, không rõ lắm, chờ tin chính thức”.

“……….”

Là một người qua đường ăn dưa lâu năm, Minh Dao có chút khẩn trương khi sắp thấy mình xuất hiện trên hot search.

Cúp điện thoại, Kỳ Tự nhìn thấy thần sắc khác thường của cô, hỏi: “Sao vậy?”

Minh Dao cúi đầu, mở Weibo: “Người đại diện tìm em có chút việc”.

Kỳ Tự rất ít khi hỏi đến công việc của Minh Dao, lúc đầu anh muốn giải trí Á Thịnh của Tưởng Vũ Hách ký hợp đồng với Minh Dao, như vậy có thể hoàn toàn bảo đảm an toàn của cô. Nhưng sau đó lại đến muộn một bước, bị Điền An Ni giành lấy. Cũng may Tưởng Vũ Hách nói Điền An Ni là người đáng tin cậy, Kỳ Tự mới không tiếp tục nhúng tay.

Cho nên đã nói rõ là công việc, Kỳ Tự cũng không để ý, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Hai mươi phút sau, xe chạy đến cổng tiểu khu mà Minh Dao thuê nhà.

Suốt quãng đường Minh Dao chỉ lo cày Weibo, có vẻ như đang lo lắng chú ý đến điều gì đó. Kỳ Tự cau mày, đang muốn mở miệng hỏi, điện thoại của hai người một trước một sau vang lên.

Là một tin tức từ Weibo.

Điện thoại của Kỳ Tự đang đặt trên bảng điều khiển, anh không cần cầm lên, chỉ nhìn lướt qua đã có thể thấy tiêu đề được đẩy ra.

[Lương Hằng ăn tối cùng một cô gái trẻ bí ẩn, cử chỉ thân mật, bạn gái hư hư thực thực?]

Kỳ Tự chưa bao giờ quan tâm đến những tin tức tầm phào như vậy, anh thu tầm mắt lại, đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với Minh Dao, lại thấy được cô mở tin tức ra cực kì nhanh chóng.

Sau đó, ánh mắt toát ra đầy vẻ kinh ngạc.

Độ mẫn cảm của Kỳ Tự ngay lập tức cảm ứng được gì đó, cầm lấy điện thoại của mình, cũng đi theo nhấp vào bảng tin.

Anh liếc mắt một cái, thấy được bức ảnh chụp cô gái trẻ với cử chỉ thân mật, người được xưng là bạn gái hư hư thực thực của Lương Hằng.

Chính là Minh Dao, người đang ngồi bên cạnh anh lúc này.

Trong bức ảnh, Minh Dao ngồi chung với một nam thanh niên trẻ tuổi và nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.

Tiêu đề không rõ ràng này cùng ảnh chụp mập mờ khiến sắc mặt Kỳ Tự chìm xuống ngay lập tức.

“Lương Hằng?” Anh nhíu mày nhìn về phía Minh Dao, “Bạn gái?”

Minh Dao không nghĩ rằng Kỳ Tự cũng xem được, còn là ngay trước mặt mình.

Weibo này ra bài cũng chuẩn thật.

Môi cô khẽ mở, đang muốn nói cho Kỳ Tự biết hot search này là Điền An Ni sắp xếp, không cần coi là thật, bỗng nhiên điện thoại của Kỳ Tự vang lên.

Lời nói của Minh Dao bị cắt ngang, tầm mắt trong tiềm thức rơi xuống màn hình điện thoại của Kỳ Tự, lại không nghĩ rằng thấy được một cái tên quen thuộc.

Tim cô đột nhiên nhảy mạnh.

JT?

Đúng vậy, cô không nhìn nhầm, chỉ có hai chữ cái, JT.

So với ai khác, Minh Dao là người nhớ rõ hai chữ cái viết tắt này là ai.

Nhịp tim của cô gần như bốc cháy ngay lập tức, nhảy lên kịch liệt.

Đến rồi đến rồi.

Làm thế thân cho người này lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng gặp được vị thần này nói chuyện cùng với Kỳ Tự sao?

Họ sẽ nói chuyện như thế nào, Kỳ Tự sẽ kêu mình tránh đi sao, giọng nói của cô gái kia có êm tai không?

Minh Dao có rất nhiều câu hỏi muốn biết được đáp án, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể kềm chế tâm tình phức tạp và chờ đợi, chờ Kỳ Tự bắt máy.

Nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà lại cúp máy.

Minh Dao: “……”

Cô sửng sốt: “Tại sao không nghe?”

Kỳ Tự ném điện thoại qua một bên, nghiêng mặt nhìn cô: “Bởi vì anh đang hỏi em Lương Hằng kia là ai”.

Minh Dao cứng đờ trong hai giây, không hiểu sao lại bị giọng điệu này khiêu khích: “Vậy JT này là ai?”

Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, cũng đã sớm muốn nghe chính miệng Kỳ Tự thừa nhận với mình.

Đối mặt trong chốc lát, Kỳ Tự quay đầu nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Một đối tác trên phương diện hợp tác kinh doanh”.

Minh Dao: “……….”

Cũng không nói hôn thê, còn đối tác kinh doanh.

Người giúp việc nhà anh đều nói anh không cho phép nhắc đến người này, còn đối tác kinh doanh?

Anh thật sự có thể gạt tôi.

Dám tìm thế thân không dám nhận?

“Cho nên Lương Hằng này là ai?”. Kỳ Tự truy vấn Minh Dao, “Bây giờ có thể nói cho anh biết không?”

Minh Dao cúi đầu, không trả lời ngay.

Sự im lặng này khiến bầu không khí trong xe bất giác trở nên lạnh lẽo.

Minh Dao đang khống chế bản thân.

Cô biết mình không có tư cách đi nghi ngờ hay trách cứ điều gì, chỉ là cảm xúc kiềm chế cả đêm cộng thêm người đàn ông này lừa gạt mình mà càng thêm uể oải, nhớ tới lời dặn dò khi nãy của Điền An Ni, [bất kể là ai hỏi em về chuyện trên hot search cũng đừng trả lời, cứ nói không biết, không rõ lắm, chờ tin chính thức]

Cô lạnh lùng quay mặt sang một bên và nhìn ra ngoài cửa sổ —

“Không biết, không rõ lắm, chờ tin chính thức”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play