" Vậy Thụy Mỹ Yên rốt cuộc là bị sát hại ở đâu? "
Hinh Nhi vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường kia, tay rót đầy một ly trà, nhấp một ngụm cho nhuận họng.
Hành động của cô gái này thật khiến cho Gia Khánh khó chịu!
Tiểu thư của cô bị bắt, sống chết còn chưa rõ, còn ở đó mà thanh thản uống trà?!
" Sau khi Chu phu nhân thoát khỏi Chu Lực Vinh, bà ta đương nhiên rất hoảng loạn và sợ hãi. Bà ta không còn ai có thể giúp mình, trừ một người, đó chính là Thiên Vân. "
Bà ta trước đây đã giúp cô ấy, vì thế bà ta nghĩ rằng thể nào cũng có thể nhờ vả cô ấy, nếu không được cũng có thể dùng biện pháp uy hiếp!
Nhưng Thiên Vân ở đâu? Đương nhiên không đâu khác ngoài biệt thự Trần gia.
Bà ta chạy đến đó, nhưng chỉ tiếc không có Thiên Vân ở nhà, người giúp việc cũng không cho bà vào ngồi chờ, bà chỉ đành trốn ở gần đó, đợi Thiên Vân về.
Nhưng không may, Diệp Manh đã theo dõi bà, thừa cơ lúc bà ở nơi vắng vẻ, ra tay giết bà.
Nhưng lại không may cho Thiên Vân, nơi Thụy Mỹ Yên trốn là một con hẻm, và con hẻm này Thiên Vân thường xuyên đi qua để về đến nhà.
Cô ấy chứng kiến được mọi chuyện, định sẽ gấp rút trốn đi và báo cho Chu Xuân Miên biết, nhưng Diệp Manh rất tinh ý, bắt được luôn cả cô ấy.
Hắn không giết cô ngay lúc đó, đợi sau khi xử lý xong Thụy Mỹ Yên, đưa Thiên Vân đến một nơi hoang tàn sâu trong rừng, hãm hiếp cô cho đến khi thỏa mãn, sau đó giết chết cô!
Gia Khánh nhíu mày nhìn vào hư không, cớ sao Diệp Manh lại có thể độc ác đến như vậy?
Một tay giết hai nữ nhân, không để lại chút manh mối gì, vậy mà chỉ để lại sợi dây chuyền của Thiên Vân, đổ hết tội lỗi cho cô ấy.
Đúng là súc sinh!
Vỹ Đạt cũng đã biết được mọi chuyện, thật sự rất muốn nói cho Gia Khánh và Chu Xuân Miên nghe, nhưng anh sợ mẹ của mình cũng sẽ có kết cục như Thụy Mỹ Yên!
Hinh Nhi lại khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Vỹ Đạt và Vương Xuân Thành.
" Hai người e là đã làm cho Diệp Lưu Xuân phát giác rồi. "
Chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi!
Diệp Lưu Xuân thông minh như vậy, đã thế còn cho người theo dõi Vỹ Đạt từ xa, tuy hiện tại anh ta đang ở đây, một nơi an toàn, người ngoài không thể nhìn thấy được, cũng chẳng thể nghe lén được điều gì, nhưng chuyện này quá lộ liễu!
Đúng là Vỹ Đạt và Vương Xuân Thành có chút gấp gáp, nhưng không thể trách họ được, bởi vì chuyện hệ trọng nhất bây giờ vẫn chính là cứu Chu Xuân Miên!
Gia Khánh nheo mắt nhìn người con gái trước mặt, quả thật Hinh Nhi là một người khó lường.
" Kế hoạch cô nói, là như thế nào? "
" Hai mẹ con họ Diệp kia muốn chúng ta chui đầu vào rọ, chúng ta hãy cứ thuận nước đẩy thuyền! "
[......]
Về phía Chu Xuân Miên, đã trôi qua một ngày một đêm, người cô như muốn rã rời vì không ăn được gì, lại phải suy nghĩ cực lực về việc trốn thoát khỏi nơi đây, e là bây giờ dù có cắt đứt được những sợi dây đang trói buộc cô thì cô cũng không đủ sức chống chọi lại bọn người ngoài kia.
ngôn tình ngượcCần có một kế sách chu toàn cho việc này.
Trần Gia Khánh, cô nghĩ anh cũng đã biết được ai là chủ mưu trong chuyện này, chắc chắn cũng biết được bọn họ muốn anh chui đầu vào rọ.
Hinh Nhi chắc chắn sẽ tìm gặp anh, nhưng với tính cách của cô gái này e là sẽ thuận theo kế hoạch của bọn người kia.
Nếu như vậy thì chỉ trong một hai ngày nữa sẽ dẫn theo người tới đây.
Người ở đây đương nhiên là lực lượng cảnh sát, rồi thêm cả người bên phe của anh, nếu không lầm thì cũng có thể có luôn cả bên Trần Hạo.
Sắp tới sẽ có một cuộc chiến đẫm máu rồi...
Nếu cô không bị dính bẫy của bà ta, không tin tưởng bà ta nhiều đến như vậy, e là bây giờ mọi chuyện đâu đến mức này nhỉ?
Thụy Mỹ Yên, Thiên Vân đều không phải chết...
Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài truyền tới một giọng nói, hình như đang trò chuyện với người nào đó bên cạnh.
Người đàn ông nọ nói chuyện với người bạn kế bên mình.
" Canh ở đây một ngày một đêm rồi, cô ta cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, đã vậy còn bị bỏ đói, e là sẽ không trốn thoát được đâu! "
Cuộc trò chuyện rất nhỏ, dường như hai tên kia không muốn người bên trong phòng nghe thấy.
Tên kia nghe vậy liền cảm thấy có lý, tên này lại nói tiếp.
" Đêm nay bên phía của Dực Thành mở tiệc, có mời cả chúng ta, hay là..."
Vừa nghe đã hiểu tên này đang muốn dụ dỗ tên kia đi ăn tiệc!
Im lặng được một lúc thì cuối cùng người kia cũng đồng ý, hai người hẹn nhau đêm nay bảy giờ tới chỗ của Dực Thành nào đó.
Vậy nghĩa là cô có cơ hội để trốn thoát?
Nhưng Diệp Lưu Xuân thông minh như vậy, cớ sao lại để hai tên ham chơi như thế đến canh giữ cô?
Liệu có phải bà ta cố tình không?
Uy uy uy! Tại sao cô lại giống như chồng cô thế này? Cả hai bị bệnh đa nghi sao?
Dù có thế nào thì đây cũng là một cơ hội tốt, nên nắm bắt lấy thời cơ!
Đúng! Đúng! Đúng! Nên như vậy! Cần phát huy thêm nhé!
Hai tay đằng sau lưng vẫn luôn dùng sức từ nãy đến giờ, không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Dường như sợi dây kia đã được nới lỏng ra phần nào, từ giờ đến tối chắc chắn sẽ thoát ra được!
Nhưng cô sẽ làm gì để mở cửa thoát ra ngoài?
Cô được nhốt trong một cái nhà kho, xung quanh không có gì ngoài bốn bức tường, lấy đâu ra vật nhọn cậy cửa?
Suy nghĩ vừa thoáng qua, cô cảm thấy dường như bản thân vừa bị rơi xuống một cái hố sâu, không thể vùng vẫy thoát ra.
Không lẽ phải ngồi đây chờ chết thật sao?
[.....]
Từ nay về sau mỗi ngày up một chap nhé cả nhà!