Trần Gia Khánh bước từng bước tới trước phòng giam Chu Lực Vinh, đôi mắt nâu trầm căm phẫn nhìn về phía ông ta.
Trên đời này lại có loại người như ông ta sao?
Tàn nhẫn ám sát cả nhà mình, còn hại cả vợ lẫn con của anh trai mình.
Thụy Mỹ Yên cũng chẳng phải người tốt đẹp gì hơn, bà ta chỉ vì bản thân mình mà đến con gái ruột cũng dám hại, bà ta muốn bản thân được sống, để đạt được mục đích của mình chuyện gì bà cũng có thể làm, ngay cả việc hại chính đứa con gái mà mình sinh ra.
Chu Lực Vinh nhìn thấy anh liền như một kẻ điên, tay bấu chặt vào song sắt, đôi mắt hằn lên nhiều tơ máu, ông ta gằn giọng.
" Trần Hạo! Trần Hạo ở đâu? Mau gọi hắn đến! Tao phải băm nó ra thành nghìn mảnh!!! "
Xem ra Trần Hạo không gạt người, mọi thứ hắn làm từ trước đến nay luôn nằm trong kế hoạch của hắn, không sai lệch tí nào.
Một kẻ luôn bị cha mẹ mình gán mác là một đứa thất bại vậy mà lại thông minh và mưu mô đến thế.
Chỉ tiếc là hắn không tài nào nghĩ ra được Chu Xuân Miên lại dám quay về nơi này, lại còn đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Ý chí mạnh mẽ của cô khiến hắn cảm thấy thật đáng ngưỡng mộ, nhưng cũng rất áy náy trước những việc hắn làm với cô.
Hắn mong muốn nhất là nhận được sự tha thứ của cô...
" Ông Chu, ông thực sự không phải con người! "
Chu Lực Vinh trợn trừng mắt nhìn anh, vẫn lớn tiếng quát tháo.
" Mày không có tư cách nói chuyện với tao! Tất cả chúng mày đều không có tư cách! Thả tao ra!!! "
Gia Khánh tặc lưỡi lắc đầu ngán ngẩm, trên đời lại có loại người như vậy...
Cũng đúng, là do xã hội này ép buộc họ phải trở thành như vậy.
Anh hiểu, ông ta bị mọi người kể cả chính cha mẹ của mình khinh thường khi không thể nào tài giỏi bằng anh trai mình, ông ta ghen tị, căm thù bọn người trên thành phố này cũng là điều đương nhiên.
Có thể thấy, Trần Hạo như một bản sao của ông ta, nhưng chỉ tiếc hắn tốt đẹp hơn rất nhiều lần.
Tuy có hoàn cảnh như Chu Lực Vinh, Trần Hạo cũng không tức giận hay ganh đua gì với em trai mình.
Hắn cũng có chút ganh tị, nhưng không phải vì không tài giỏi bằng Gia Khánh, mà ganh tị vì anh có được một tình yêu đẹp, anh có được cô.
Hóa ra bấy lâu nay anh luôn hiểu lầm Trần Hạo, hóa ra hắn mới chính là người tài giỏi nhất Trần gia, chứ không phải anh.
Việc làm mọi người hiểu lầm là mục đích của Trần Hạo, nếu không ai tin vào những việc hắn làm thì sao Chu Xuân Miên có thể sống yên phận đến tận bây giờ?
Có lẽ Trần Gia Khánh anh đây phải nhìn anh trai của mình bằng một ánh mắt khác...Một ánh nhìn của em trai đối với người anh trai thực thụ.
[.....]
" Trần Hạo đã kể như vậy thật sao? "
" Đúng vậy, anh cũng không tin được nhưng nhìn dáng vẻ của hắn anh cảm giác hắn đang thật lòng. "
Cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang bắt đầu lặn, cảnh hoàng hôn mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mắt cô, trông thật diễm lệ...
" Anh cũng biết trình độ diễn xuất của hắn rất tốt mà? "
Gia Khánh nhíu mày suy nghĩ, ngờ vực hỏi lại.
" Em đang nghi ngờ hắn sao? Anh nghĩ em đa nghi quá rồi... "
" Cũng có thể là do anh quá ngây thơ. "
Cũng phải, trải qua nhiều chuyện như vậy, vô số lần bị phản bội, cô trở nên đa nghi là điều bình thường.
Nhưng cô vẫn không thể tin được Trần Hạo lại yêu cô, còn giúp cô?
Việc này chắc chắn ai nghe cũng thấy kì lạ, trước đây hắn luôn là người chán ghét cô, khinh bỉ cô, coi thường cô một cách thậm tệ! Giờ đây lại có chuyện tất cả những điều đó đều do hắn dàn dựng và diễn tuồng?
Hắn lại có thể dàn dựng một cách tinh vi như vậy?
Chu Xuân Miên khẽ thở dài, cũng có thể Gia Khánh nói đúng, tất cả cũng chỉ là do cô đa nghi quá mà thôi...
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy.
Đầu dây lại là giọng nói hớt hải của Vương Xuân Thành.
" Thiếu gia! Chu phu nhân..."
" Có gì mau nói! "
" Bên cảnh sát điều tra báo lại rằng tìm thấy một thi thể của một người phụ nữ ở trong khu rừng gần cảng biển. Người phụ nữ đó...chính là Thụy Mỹ Yên! "
Lời nói của Xuân Thành rõ mồn một bên tai cô, cô không dám tin những gì vừa nghe thấy là sự thật.