Tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm vật ra giường, cô để tay lên trán, mắt hướng lên trần nhà, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Quá khứ là quá khứ, nhưng không thể nào buông bỏ được, chỉ cần một chút tác động ta lại nhớ đến nó, nhớ đến những nỗi đau khi xưa.
Nỗi đau về mặt tinh thần còn nặng nề, đau khổ hơn cả về mặt thể xác.
Nó cứ dai dẳng trong đầu, sâu trong kí ức mà chúng ta đã cố gắng quên đi, cố chôn vùi nó nhưng tất cả nổ lực chỉ bằng con số 0 tròn trĩnh.
Bella khẽ thở dài, tất cả chỉ có thể cố gắng, phải dồn hết tâm huyết vào việc trả thù.
Kế hoạch lần này, không có máu me đau đớn, nó chỉ là một bài học về mặt thực tế đánh vào tâm lý của những kẻ dở hơi ngoài kia.
Còn về Trần Gia Khánh, thực sự không thể đoán được anh nghĩ gì và sẽ làm gì.
Càng ngày anh càng thay đổi, tâm tư cũng đã khác xưa.
Cô nhắm hờ mi mắt, lòng cô từ ba năm trước đến nay luôn nặng trĩu, trừ phi làm xong mọi việc mới có thể giải tỏa được mọi gánh nặng.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, cô với tay lấy mở lên xem.
" Ngủ chưa? "
Đọc xong dòng tin nhắn ấy của Gia Khánh, cô bất giác nhìn đồng hồ.
Hiện tại đã gần mười hai giờ, anh còn chưa ngủ sao?
" Chưa, sao thế? "
Anh nhanh chóng trả lời.
" Tâm sự với tôi một chút, được không? "
Dòng chữ ngắn gọn xúc tích như này lại khiến cô có cái gì đó thấy khó hiểu.
Thân phận địa vị bây giờ, anh và cô trên cơ sở là hai người xa lạ, chỉ mới hợp tác làm ăn cách đây bốn tiếng mà giờ này lại đòi tâm sự với nhau như hai người bạn thân lâu năm sao?
Nhưng nếu từ chối thì phải làm cách nào? Khó xử quá!
" Cũng được. "
Anh vừa đọc tin nhắn xong liền gọi cho cô.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia lại im lặng, chỉ nghe được những tiếng thở ra hít vào một cách nặng nề.
" Nhị thiếu gia, anh..."
" Sao cô lại gọi tôi bằng cách xa lạ đến thế? "
Cô cứng đơ người, cứ như có một thứ gì đó nghẹn ứ ở cổ họng, không tài nào nói được câu gì.
" Bella, cô có thể đến đây không? "
" Đến đâu cơ? "
Trần Gia Khánh bỗng cười ngây ngô, chất giọng khàn khàn vang lên mơ hồ.
" Tôi đùa thôi, ai lại bảo một cô gái đi đâu đó vào giờ này chứ? Dở hơi. "
Cô thực sự thấy khó chịu trước cái thái độ không rõ ràng này của anh.
Cô thở hắc một tiếng, hỏi lại.
" Rốt cuộc anh đang ở đâu? "
Nếu muốn cô đến bên cạnh anh thì cứ việc nói, mập mờ như vậy làm gì?
Đầu dây lại im lặng được một lúc rồi lên tiếng, dường như trong lời nói pha lẫn sự đùa cợt.
" Tôi đang ở trước nhà cô. "
Nói xong anh lại cười một cách ngây ngô, khó hiểu.