Buổi tối trước ngày tiến cung, người nhà có thể gặp mặt để tiễn đưa, cha mẹ, ca ca và hai muội muội đến thăm tôi. Phương Nhược cô cô dặn các cung nữ khác lui ra ngoài, chỉ còn lại mấy người chúng tôi trong phòng thi nhau rơi lệ.
Lần này đi, tôi sẽ phải sống trong thâm cung, muốn gặp mọi người cũng khó.
Tôi ngừng khóc nhìn Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu. Năm nay Ngọc Diêu tròn 12 tuổi, mới trưởng thành. Bộ dáng dù thua tôi nhưng cũng rất xinh đẹp, tính tình có chút điềm đạm mềm yếu quá mức, thiếu quyết đoán, tôi sợ tương lai cũng khó có thành quả. Ngọc Nhiêu còn nhỏ, mới 7 tuổi, rất tinh nghịch, tình tình hoạt bánh. Cha mẹ nói khi tôi còn bé cũng có bộ dạng gần giống như thế, sau này muội ấy nhất định cũng là chim sa cá lặn. Bởi vậy, tôi rất yêu nó, nó cũng thân với tôi nhất.
Ngọc Diêu kiềm chế rơi nước mắt, dìu mẹ. Còn Ngọc Nhiêu lại ôm lấy cổ tôi: " A Nhiêu không muốn xa đại tỷ đâu." Chúng nó còn nhỏ tuổi, không thể đảm đương chuyện trong nhà. May là có ca ca tuổi trẻ tài cao. Tuy rằng hơn tôi 4 tuổi, cũng đã văn võ song toàn, chỉ đợi 3 tháng sau, đi trấn thủ biên quan, vì quốc gia kiến công lập nghiệp.
Tôi chăm chú nhìn mẫu thân, người đã hơn 40 tuổi, nhưng vì thường ngày sống yên ổn trong nhà nên có vẻ trẻ hơn chút. Thế mà, trong vòng ba tháng 2 đứa con đều phải xa nhà, trên mặt đầy vẻ ưu thương, sắc mặt tái nhợt thêm. Thỉnh thoảng người lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt,.
Lòng tôi đau đớn không thôi, rưng rưng ôm mẹ mà khuyên nhủ: " Mẹ, lần đi này con ở luôn trong cung, không chịu uất ức đâu mà. Huynh trưởng đi kiếm công danh, sẽ trở về nhanh thôi. Nếu không, còn có 2 muội muội ở bên cạnh chăm sóc người." Mẹ ôm lấy tôi, khóc nức nở.
Mẹ gạt nước mắt, dặn dò: " Mẹ nghe người ta nói ' Vừa vào cửa cung thâm sâu như biên', bây giờ lại đến phiên nhà mình. Lần này Huyên Nhi đi phải đau lòng chứ. Ở trong hậu cung phải lưu ý, cái gì nhịn được thì nhịn, đừng tranh chấp nhau, nhất là Hoa phi nương nương. Tương lai nếu con có phúc khí được Hoàng Thượng sủng ái thì tốt, mẹ chỉ cần con là một người tốt. Cho nên giữ gìn tính mạng là mấu chốt, bất luận thế nào cũng phải bảo toàn bản thân."
Tôi miễn cưỡng cười, nói: " Mẫu thân yên tâm, con sẽ nhớ kỹ. Cũng mong cha – mẹ tự chăm sóc mình thật tốt."
Sắc mặt phụ thân thương xót, trầm mặc không nói, chỉ nghiêm nghị nói một câu: " Huyên Nhi à, về sau vinh quang – nhục nhã là do con. Cả nhà Chân gia chúng ta sẽ cùng vinh – nhục với con."
Tôi ra sức gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy hình như ca ca có suy nghĩ, chỉ không nói mà thôi. Tôi biết ca ca không phải là người do dự, nhất định là có chuyện gì gấp gáp, liền nói: " Cha mẹ dẫn các muội đi nghỉ trước đi, Huyên Nhi còn có mấy câu muốn nói với ca ca."
Cha mẹ dặn dò hết lần này đến lần khác, cuối cùng ra ngoài.
Ca ca chưa từng nghĩ muốn tôi sẽ chủ động giữ hắn lại, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Tôi dịu dàng nói: " Ca ca có chuyện gì thì nói đi."
Ca ca chần chờ trong chốc lát, lấy trong tay áo một bức thư, vẫn giấy vẫn còn mùi mực thơm ngát, tôi vừa thấy là biết ngay ai viết. Ca ca mở miệng nói: " Ban đầu Ôn Thực Sơ nhờ huynh đưa cho muội. Huynh suy nghĩ hai ngày nay, không biết có nên đưa cho muội hay không?"...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT