Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 51: Sụp đổ.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Ngày hôm nay Trương Hắc Ngưu hướng dẫn ười tên tinh binh luyện võ, đồng thời Tiểu Thanh, Văn Trọng và Trương Hóa Điệp cũng bắt đầu luyện võ. Tiểu Thanh tất nhiên biết nhiều và luyện tập thần tốc, Văn Trọng dù sao cũng đã từng học qua vài chiêu thức, thân thể linh hoạt, lại có sức cầu tiến bất phàm. Trương Hóa Điệp kém xa Tiểu Thanh và Văn Trọng, thân thể yếu đuối, lại là một nữ hài tử, nàng rất chuyên chú, tuy cầu tiến là chậm nhất nhưng đáng giá chờ mong. Trương Hắc Ngưu không quan tâm đến những vấn đề này, khi hắn thuyền thụ võ học cho bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác khoái hoạt.
Sau đêm hôm đó thì Phong Linh Hương không còn xuất hiện trước mặt Trương Hắc Ngưu, mà Tần Thường lại giống như bị chứng bệnh cổ quái gì đó, vừa thấy mặt Trương Hắc Ngưu thì vẻ mặt ửng hồng. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó giải thích nhưng không quan tâm, đây chính là ưu điểm của hắn.
Trương Hắc Ngưu dạy võ cũng không nhiều lời, trên phương diện chiêu thức thì để cho từng cặp đối chiến, nếu không đồng ý thì vỗ cho hai cái. Phương diện nội công, trước tiên giảng giải một phen, hiểu hay không cũng chẳng sao, dù gì thì trước kia hắn cũng đi từng bước ở phương diện này. Thực tế chỉ cần vài câu chỉ rõ phương hướng là đủ, giảng quá rõ sẽ chôn vùi thiên phú, cần cho đối phương biết cái gì có thể cái gì không, như vậy mới có thể phát triển.
Đạo lý này đúng đắn nhất chính là Tiểu Thanh, tuy cơ sở của nàng rất tốt, hơn nữa trước nay đã được Trương Hắc Ngưu dạy bảo nhưng nàng luôn dựa vào lực lượng của mình, không sợ ai, dù là tinh tinh cường tướng của sơn tặc cũng không chống được một quyền của nàng, dù có uốn nắn thế nào cũng chỉ như vậy mà thôi. Vì thế Trương Hắc Ngưu cũng không uốn nắn, vì thần lực kinh người dù có sai lầm cũng có thể phát huy tác dụng khủng bố, nhưng võ học chân chính là mỗi hành động đều có thể biến lực lượng thành hùng mạnh.
Lực lượng của Trương Hắc Ngưu là cực mạnh, tốc độ lại rất nhanh, vì vậy mỗi khi Tiểu Thanh vừa ra tay và sai lầm thì hắn lập tức uốn nắn cho đúng. Trương Hắc Ngưu là người hiểu rõ về võ học hơn người thường không biết bao nhiêu lần, hắn tiện tay tác động lên Tiểu Thanh cũng có thể làm cho lực lượng thuận lợi hơn, nàng không tự chủ được phải đánh ra động tác chính xác. Nhưng cũng vì vậy mà mắt nàng ngày càng đỏ, dần muốn khóc đến nơi. Vì trong nhóm binh lính thủ hạ cũng có kẻ lực lượng lớn nhưng không ai là đối thủ của nàng, lúc nào nàng cũng phải động vào Trương Hắc Ngưu.
- Á!
Khi Tiểu Thanh sắp khóc đến nơi, Trương Hắc Ngưu lại thấy một chiêu thức đánh sai, hắn vươn tay định uốn nắn. Đúng lúc này Lộ Dao chạy vào làm Trương Hắc Ngưu chú ý, vì vậy Tiểu Thanh mới tránh được một chưởng.
- Lộ tiên sinh... ....
Tú Nương ở ngoài cửa gặp Lộ Dao vội vàng chạy vào thì hỏi.
- Trương phu nhân, Trương lão đệ có bên trong không?
Lộ Dao cũng cảm thấy phục Trương Hắc Ngưu, phủ thành chủ tốt đẹp thì không ở, chỉ thích ở trong Trương gia lão điếm xập xệ này.
- Vâng, huynh ấy ở bên trong.
Tú Nương trả lời, đúng lúc Trương Hắc Ngưu đi ra, Lộ Dao tiến lên nói:
- Đi, vừa đi vừa nói.
Trương Hắc Ngưu không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong thành xảy ra chuyện đại sự gì sao? Sau đó Lộ Dao giảng giải thì hắn mới biết nguyên do. Thì ra Trương Hắc Ngưu cầm đầu mọi người nổ lực bảo vệ Hán Cô, nhưng đám người trước kia thông đồng làm bậy với thành chủ lại bất mãn, trước đó một mồi lửa đã thiêu hủy một phần gia sản của bọn họ, sau này bọn họ mất đi quyền khống chế Hán Cô thành, mất đi đặc quyền trước kia, vì vậy mà bọn họ cực kỳ thất vọng. Nhưng bọn họ lại không phải là đối thủ của Trương Hắc Ngưu, sau đại chiến với sơn tặc thì bọn họ hầu như mất đi tất cả, khi rơi vào đường cùng chỉ còn cách phải bỏ đi mà thôi. Đây vốn là một chuyện tốt nhưng Lộ Dao lại không cho phép sự việc như vậy phát sinh, vì trước đó quân của Hậu Bạch Y đã thanh lý phương viên trăm dặm vì bảo trì tin tức, bây giờ thả người nếu xử lý không tốt sẽ phát sinh hậu quả khó lường. Trương Hắc Ngưu dù sao cũng là đầu lĩnh, vì vậy đám người Nguyệt Hổ đang ngăn chặn ở cổng thành, Lộ Dao phải vội vàng chạy đi tìm Trương Hắc Ngưu.
- Giết đi không được sao?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói, vũ lực là trên hết, Trương Hắc Ngưu giết người như cắt cỏ, tất nhiên có ý nghĩ này cũng chẳng có gì là lạ.
- Giết đi không được, Hán Cô vừa vững vàng không lâu, nếu sát giới sẽ sinh nội loạn. Hơn nữa đám người kia luôn nói Trương lão đệ cấu kết với đám sơn tặc Hậu Bạch Y ở ngoài thành mới sinh ra tình cảnh hôm nay, thậm chí còn tụ tập được rất nhiều dân chúng đi theo, nếu giết được thì lão phu đã sớm ra tay rồi.
Lộ Dao hai mươi năm ngục tù đã thoát ly tính khí chân chất cổ hủ năm xưa.
- Như vậy thì bỏ qua.
Trương Hắc Ngưu nói.
- Không được, không được, nếu để lộ tin đồn, đại quân sẽ tiến đến, chúng ta không còn đường lui, chỉ có một chữ chết.
Lộ Dao lắc đầu nói.
- Như vậy phải xem xét tình hình rồi nói.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Hay nhất là giam lại giống như đám người trước đó.
Đám người tước đó chính là dân cư mà Hậu Bạch Y quét sạch trong phương viên trăm dặm, tất cả đều bị Hậu Bạch Y giam cầm trong sơn cốc, bình thường được cấp phát lương thực đủ để sống, không chết đi là được. Đám người kia cũng không phải là thiện nam tín nữ gì cả, xem ra không chết đã là may mắn lắm rồi, những tên sơn tặc khác đã sớm bị Hậu Bạch Y giết chết, bây giờ sợ rằng đã trở thành phân cho đất.
- Cũng không được, nơi này là Hán Cô, hơn nữa binh sĩ cũng không phải quân sơn tặc của Hậu Bạch Y.
Lộ Dao nói:
- Không thể làm như vậy được, đây là dân chúng trong thành, binh lính tổn thất thảm trọng cũng là dân chúng được chiêu mộ trong thời gian ngắn, có nhiều quan hệ với quần chúng, nếu hạ lệnh mà binh lính không chấp hành,sợ rằng sẽ sinh binh biến.
Trương Hắc Ngưu lên tiếng:
- Như vậy quá phiền toái, nhưng Bạch Y lại không có ở đây.
Lúc này Hậu Bạch Y đang suất lĩnh thủ hạ tinh nhuệ đi thu thập ổ sơn tặc cuối cùng, bây giờ không có ở trong thành. Hắn là một người đi đến đâu thì núi thây sông máu, nhưng Hán Cô thành lại may mắn được hắn tiếp tế, tất cả vật tư cướp đoạt được đều đưa về.
Bây giờ Nguyệt Hổ cũng rất khó xử, dù hắn có uy vọng rất nhỏ trong quân đội Hán Cô thành nhưng điều này cũng không liên quan đến lực ảnh hưởng trong quần chúng. Nếu lúc này đi từ của đông vừa được sữa chữa thì mất hai ngày lộ trình sẽ đến được Long Dương thành, mà Long Dương thành có quy mô lớn hơn Hán Cô thành khá nhiều. Vùng biên thùy tây nam trước nay rất ít khi có chiến sự, hơn nữa những vùng bên cạnh chỉ là các nước nhỏ, vì vậy mỗi tòa thành nơi đây chỉ có năm vạn quân canh giữ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà trước đó đã bị điều đi. Vốn dĩ với quy mô của Hán Cô thành thì có thể chống đỡ được năm vạn người trong thời gian nửa tháng, nhưng bây giờ một Hán Cô thành rách nát chưa chắc chống lại một vạn người.
Thứ quan trọng nhất của Long Dương thành chính là phòng tuyến, Tần quận là nơi tập trung tinh binh thiên hạ, tuy quân số liên tục giảm bớt nhưng lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, trong Long Dương thành vẫn còn vài vạn quân tinh nhuệ, thực lực không phải là Hán Cô thành và Hồ Lão thành có thể sánh được, mà đây cũng chính là sự khác biệt giữa người lớn và hài tử.
Nguyệt Hổ ở trên thành và người ở bên dưới giằng co với nhau, hắn không nói gì và chẳng mở cửa thành, điều này làm cho đám người bên dưới không có biện pháp nào khác. Mục tiêu của đám người này chính là Long Dương thành, bọn họ phần lớn đều là thân tộc có thể phát triển ở bất kỳ đâu, bây giờ Hán Cô thành thật sự quá rách nát, thật sự khó thể tiếp tục kinh doanh. Tất nhiên phần lớn những người này đều là phú quý, bao lớn túi nhỏ cầm trong tay là không thiếu. Bên cạnh đám phú quý còn có không ít kẻ bàng quan với xiêm y cũ nát, đám người này phần lớn là nghèo hèn, dù ở địa phương nào cũng không có chỗ dung thân, rời khỏi địa phương chôn nhau cắt rốn này cũng không biết thích ứng với cuộc sống tương lai thế nào, vì thế cũng không quá tình nguyện bỏ đi.
- Mở của, mở cửa nhanh.
Phía dưới có người lớn tiếng hét lên, đây là một nam nhân trung niên.
- Mau thả chúng ta đi, bây giờ Hán Cô thành là nơi thế nào?
Một kẻ khác kêu lớn:
- Chúng ta không muốn chết ở địa phương quỷ quái này, Trương Hắc Ngưu giết thành chủ và cấu kết với thủ lĩnh sơn tặc là Hậu Bạch Y muốn làm phản, mau mở cửa, đây là loại người phải tru di cửu tội, xin thứ lỗi, ta không ở lại phụng bồi.
- Đúng vậy, huynh đệ trên thành cũng không nên tiếp tục cúi mình với Trương Hắc Tử kia nữa, mở cửa mau, phía dưới là thân nhân của các người.
Trên thành có hơn phân nửa là tinh binh tham gia đại chiến nhưng nếu so với đám bên dưới thì ít hơn khá nhiều, bọn họ nắm chặt binh khí trong tay, sát khí bùng ra làm đám người kia không dám đến gần. Lúc này Tống Bình Hòa đã xuất hiện cùng đưa ra chỉ thị cho binh lính với Nguyệt Hổ.
- Nguyệt đoàn trưởng, đi cùng chúng ta, có ta nói vài lời với thành chủ Long Dương thành, tương lai của Nguyệt đoàn trưởng sẽ sáng lạn hơn khi ở bên cạnh tên Trương Hắc Tử kia.
Có người lớn tiếng khuyên bảo.