Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 32: Hỏa huyết Hán Cô.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
"Không... ...."
Trong lòng ai cũng thầm kêu lên, hàn quang như điện xẹt về phía Tú Nương, nàng không biết võ công, chỉ biết ngây người bất động và bị dọa choáng váng.
"Đáng chết... ...."
Lộ lão nhân lúc này lại cho thấy tình cảnh trái ngược với vẻ chậm chạp thong thả bình thường, biểu hiện sự linh mẫn và nhanh nhạy vượt qua tuổi tác. Lão đứng lên như báo đi săn, ngón giữa chợt xuất hiện một hòn bi thép, khi đanh định bắn ra thì thân thể chợ khựng lại, sau đó không còn động tác nào khác.
Vì lúc này trên bầu trời chợt xuất hiện một cánh tay xinh đẹp tuyệt trần, bàn tay bùng lên những luồng hào quang sáng bóng và nhẵn nhụi nhưng những ngón tay nhỏ nhắn lại cho thấy lực lượng đáng sợ. Cánh tay đột nhiên ngừng giữa không trung mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, lúc này Văn Trọng lại không thể tin nổi hình bóng nhỏ bé nho nhỏ kia. Đúng lúc hàn quang lóe lên, bàn tay nhỏ nhắn chợt khép ba ngón tạo nên hình niêm hoa rồi chụp lấy cây dao găm, để lại dấu vết rất rõ ràng trên thân đao.
Giọng nói trong trẻo như chuông bạc của một hài tử chợt vang lên:
- Trò này Tiểu Thanh rất thích chơi với Tiểu Hoa...Nhưng mỗi lần Tiểu Thanh chơi đùa với Tiểu Hoa, thường chỉ có Tiểu Thanh ném Tiểu Hoa thôi, thúc thúc, ngươi thích chơi trò này với Tiểu Thanh sao?
Tất nhiên đó là Tiểu Thanh, là con gái của Tú Nương, điều này làm trái tim Văn Trọng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đúng là một nhà quái vật, ta là người bình thường, người bình thường.
Lộ lão nhân chợt choáng váng, chẳng lẽ mình già rồi, thật sự sinh ra ảo giác.
Tú Nương vẫn đứng yên chỗ cũ làm người ta không nhìn rõ hư thật.
Lộ lão nhân vừa hét lớn hai chữ ra tay thì có vài bóng hình cường tráng từ trong bóng người lao ra, đồng thời trên xà nhà, dưới sàn nhà có người phóng ra, binh khí rời khỏi võ, những tiếng vút vút rung động bùng lên, tất cả hướng về phía tên thủ lĩnh đang trợn mắt há mồm.
- Có mai phục.
Tên thủ lĩnh hét lớn, hắn quay đầu chạy, đột nhiên một lực lượng cực mạnh ép đến, một tiếng gió rít khủng bố vang lên, gió áp vào mặt, hai mắt muốn mở lớn cũng khó, hít thở cũng khó khăn hơn. Sau đó hắn dùng tay sờ lên đầu, đúng lúc thân thể bị ép ngã về phía sau, một khối máu thịt tuôn ra, tính mạng mất đi trong nháy mắt.
Mọi người đưa mắt nhìn lại thì phát hiện trên đầu tên thủ lĩnh có một con dao găm xuyên qua, dao găm lóe lên hào quang bức người.
Tiểu Thanh xấu hổ che mắt lại nhưng vẫn chừa vài khe hở để nhìn, nàng nói:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi...Không ngờ đại thúc lại chậm hơn Tiểu Hoa như vậy, hồng hồng, đúng là buồn nôn.
Khóe miệng Lộ lão nhân chợt run rẩy.
Khi đám thám tử sơn tặc bị giết sạch thì mọi người mới giống như bừng tỉnh.
Ngoài thành bùng lên hỏa quang ngập trời giống như có thể đốt nóng máu huyết trong cơ thể con người, tiếng chém giết dần hạ thấp nhưng tình cảnh chiến đấu lại không giảm, lúc này không ai còn nhiều khí lực để gào thét, ai cũng để sức lại chém giết kẻ địch. Đám binh sĩ thủ thành cũng không còn sợ hãi khiếp đảm, chỉ còn lại sự chết lặng và điên cuồng.
- Trụ vững.
Mạnh mẽ như Nguyệt Hổ cũng bị chém vài đao nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm hắn tránh khỏi chổ hiểm, vết thương cũng không ảnh hưởng đến lực chiến đấu. Trên chiến trường không bị thương là điều không thể, nhưng dù là ai cũng cố gắng để không bị thương nặng, Nguyệt Hổ làm được nhưng Sát Trư Vương lão Chu thì không, tuy lão Chu rất khỏe nhưng nếu xét công phu lại không bằng Nguyệt Hổ. Thậm chí Tống Bình Hòa cũng đã phải tham chiến xáp lá gà, hắn dồn sức liều mạng, lúc bắt đầu vẫn còn tốt nhưng chỉ sau một lúc đã hết sức và trọng thương, cuối cùng được Sơn Vạn Trọng ra tay cứu giúp kịp thời, sau đó đưa vào phủ trị thương.
Sơn Vạn Trọng cũng là một người lành nghề, trước đó hắn phối hợp tác chiến với Tống Bình Hòa rất tốt. Tống Bình Hòa võ công không tốt nhưng cực kỳ nghiêm mật, công phu tiêu chuẩn, không có quá nhiều mánh khóe, chiến đấu một mình là không đủ nhưng phối hợp chiến đấu lại có thành tích rất tốt.
Nguyệt Như, Nguyệt Phong và đám đệ tử Nộ Hổ đoàn đều chém giết kinh hồn bại vía, bọn họ tập trung thành một khối, đã vài lần gặp phải tình cảnh nguy khốn, nếu không phải không sợ chết, sợ rằng đã mất đi cả tính cao ngạo.
Tình cảnh chém giết rõ ràng là quân giặc kẻ cắp giống như vĩnh viễn không dừng, điều này làm lòng người bị tra tấn, cảm giác mệt nhọc dần lan ra khắp toàn thân, đao chém ra cũng dần mất đi lực lượng xứng đáng. Khi nào thì đến lượt mình rơi đầu? Lòng người đều có ý nghĩ kỳ quái như vậy, rất nhiều chiến sĩ bị giết, nếu ngã xuống sẽ không thể tỉnh lại.
Nguyệt Hổ nhìn tình cảnh hiện tại mà nôn nóng, Trương Hắc Ngưu đang làm gì? Hắn nhịn không được phải gầm lên, lực lượng điên cuồng chợt bùng ra chém một tên sơn tặc định lao lên thành hai nửa, bàn tay run run, thậm chí còn có dấu hiệu thoát lực.
Giống như có sự hưởng ứng, phương xa chợt truyền đến một tiếng thét dài, khí thế xuyên trời cao, rất nhiều tiếng chém giết vang vọng lên tường thành. Tinh thần Nguyệt Hổ chợt chấn động, đó là âm thanh mà mình mong chờ đã lâu, là âm thanh của ông chủ quán cơm thần bí khó lường Trương Hắc Ngưu.
Nhưng trước mắt Nguyệt Hổ lại bùng lên ánh lửa khủng bố, đám sơn tặc được một tên thủ lĩnh đeo mặt nạ quái dị suất lĩnh phóng về phía phủ thành chủ. Điều này làm trong lòng Nguyệt Hổ chợt phát lạnh, kỵ sĩ kia là thủ lĩnh sơn tặc, xong rồi, thật sự xong rồi sao? Sơn tặc vốn quá nhiều, bây giờ lại có viện binh, rõ ràng có thể xoay chuyển tình thế. Khoảnh khắc này hắn thiếu chút nữa đã bị một tên sơn tặc chém trúng, may mà Phong Linh Vũ vung kiếm tiếp chiêu và đâm chết sơn tặc, nhưng điều này cũng đủ làm hắn vã mồ hôi lạnh.
- Tướng công.
Phong Linh Vũ căng thẳng nói.
- Ta không sao.
Nguyệt Hổ nói.
Chúng sơn tặc phát hiện có người đến giúp thì cực kỳ mừng rỡ, sĩ khí chấn động, nào ngờ quân vừa xông lên đã trở thành ác quỷ lấy mạng. Biến đổi kinh hồn chợt xuất hiện, kỵ sĩ cầm đầu hóa thành ác quỷ, trường thương trong tay hóa thành gió lốc bùng ra khắp người, đám sơn tặc xung quanh chợt thịt nát xương tan. Đám sơn tặc vốn còn đang hoan hô chợt ngây người ngay tại chỗ, sau đó bị đám đồng bạn như lang như hổ tiến lên giết chết, giống như dùng liềm cắt cỏ. Khi đám sơn tặc bên dưới kêu lên thảm thiết thì tình cảnh chợt loạn, dù là sơn tặc đang ở bên dưới hay bên trên phủ thành chủ cũng bỏ chạy tán loạn, thế công không còn.
Đám người đứng trên phủ thành chủ chợt ngây ngẩn.
Sơn tặc sống mái với nhau cực nhanh, rất nhiều sơn tặc không biết tình huống đã ném binh khí quỳ xuống đất. Tên thủ lĩnh sơn tặc đeo mặt nạ quái dị chỉ chuyên giết đám thủ lĩnh khác, chiến đấu dần dừng lại khi đám thủ lĩnh sơn tặc khác đều đã chết. Đám người trên phủ thành chủ thở ra một hơi, mọi người có thời gian để thở dốc.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Không ai biết rõ.
Nguyệt Hổ trợn trừng mắt.
Nhưng lúc này trên vùng đất trước mặt chợt xuất hiện một hình bóng nam nhân một người một ngựa, khí phách bùng lên trời cao, hắn tùy ý điều khiển ngựa đi lại giữa chiến trường đầy máu tanh và tử vong lại giống như đi giữa đất bằng, giống như tất cả bị hắn nắm giữ. Chiến đấu đã kết thúc, một cường giả xuất hiện hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.
Trương Hắc Ngưu chậm rãi đi về phía phủ thành chủ, sau lưng là đám chiến sĩ bị khói lửa hun cho đen kịt, thân thể nhuộm đỏ máu tươi, ai cũng lặng lẽ cầm trường đao đi theo.
Tình cảnh biến hóa vượt qua kế hoạch, Trương Hắc Ngưu khẽ vuốt cằm, không ngờ đám sơn tặc đầu hàng lại làm tốt như vậy, cũng không cần mình tiến lên thu phục tất cả. Hắn đột nhiên sinh ra một minh ngộ, thiên hạ này không phải tất cả đều do mình ra tay, sử dụng người khác sẽ có cảm giác rất tốt.
Trời đã sáng.
Tên thủ lĩnh sơn tặc đeo mặt nạ khủng bố đi đến trước mặt Trương Hắc Ngưu, hắn xoay người bước xuống dùng ánh mắt kính sợ nhìn Trương Hắc Ngưu, sau đó nói:
- Chủ nhân, tất cả những kẻ không phục đều bị đánh chết, thỉnh chủ nhân huấn thị.
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu.
Nguyệt Hổ thở hổn hển, hắn nghi ngờ ánh mắt mình có vấn đề, tên kỵ sĩ thủ lĩnh sơn tặc hôm qua lại quỳ rạp xuống trước mặt Trương Hắc Ngưu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Như lại có hiếu kỳ vô hạn, vào đúng thời điểm nguy cấp chợt xuất hiện nghịch chuyển kinh người, kết quả cuối cùng khó ai có thể ngờ.
Trương Hắc Ngưu nhìn về phía một ngõ ngách trong thành, nữ nhân kỳ quái đã theo hắn một đêm.
Lúc này Phong Linh Hương cũng khẽ run lên, nàng đang đứng trong góc khuất âmu, trong lòng run rẩy, sợ bị phát hiện... ....
- Chủ nhân.
Thủ lĩnh sơn tặc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu vung tay nói:
- Đi theo ta.
- Như vậy... ....
Sơn Vạn Trọng ở bên cạnh Nguyệt Hổ nói:
- Thắng rồi sao?
- Thắng!
Nguyệt Hổ cao giọng nói:
- Thắng, chúng ta thắng.
Âm thanh của hắn khuếch tán ra bốn phía, rất nhiều âm thanh khác cũng vang lên theo:
- Thắng, thắng!
Tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy, khung cảnh náo động.